Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Nam Cung Thiên Mạc đau đớn tỉnh lại, trán rất đau, được một dải băng trắng dày quấn chặt, mở mắt, là một gian phòng vô cùng đơn giản, trong phòng có một chiếc giường bằng đàn mộc, giường rất lớn, đủ cho ba người trưởng thành nằm mà vẫn thấy thoải mái, trên giường là tấm nệm bằng lụa hoa mỹ, trên mặt đất trải thảm lông dê dày dày, ngoại trừ những thứ này, không hề còn những đồ vật khác, mà bản thân, lại đang nằm trên chiếc giường lớn bằng đàn mộc này.
Nhớ rõ bản thân đang bế quan trong mật thất, bởi vì gần đây cảm giác được tu luyện Tuyệt Thiên thần công có dấu vết đột phá, vì vậy đi thỉnh giáo phụ thân, phụ thân phi thường cao hứng, nói hắn là người 13 tuổi duy nhất trong cốc có thể đem Tuyệt Thiên thần công luyện đến tầng thứ sáu, gần đột phá đến tầng thứ bảy, phụ thân nói đây là thành tựu cao nhất trong cốc từ trước đến nay, thực sự là một thiên tài luyện võ. Sau đó? Khi đang bế quan, tựa hồ ngửi thấy một cỗ hương khí đạm đặc, sau đó —— dường như nằm một giấc mộng rất dài, trong mộng có bóng người lui tới, là ai, là dạng mộng gì, nhớ không rõ …
Một cơn đau mãnh liệt, truyền đến từ trên đầu, toàn thân mềm nhũn, hoàn toàn không có khí lực, trong phòng trống rỗng, ngoại trừ bản thân nằm trên giường, không có một người nào khác. Miệng rất khô, đầu rất đau, cũng không rõ bản thân xảy ra chuyện gì, mở miệng, muốn kêu người đến, nhúc nhích môi nửa ngày, lại không phát ra được bất luận thanh âm gì, vô lực mà nhắm mắt lại, Nam Cung Thiên Mạc chỉ đành lẳng lặng mà nằm ở trên giường chờ đợi.
Từ hừng đông đợi đến khi bầu trời tối đen, vẫn không có ai, Nam Cung Thiên Mạc không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ, mình bị nhốt? Dự định bỏ đói mình đến chết? Âm thầm vận khí điều tức, hoàn hảo, nội lực vẫn còn, không bị người cấm chế (kiềm chế giam cầm), tay chân cũng hoàn toàn không bị ràng buộc. Nam Cung Thiên Mạc có chút không hiểu.
Đợi cho thân thể khôi phục chút khí lực, cố gắng thì đã đến đêm khuya giờ Sửu, đang muốn đứng dậy xem xét, thình lình nghe thấy một tiếng động vạt áo mang theo gió cực nhỏ ngoài cửa sổ, vội vàng bình tức tĩnh khí, nhắm mắt lại, giả vờ bộ dáng như ngủ say.
Cửa phòng nhẹ vang, người tới đã đến bên giường, Nam Cung Thiên Mạc âm thầm nhíu mày, võ công người này không tầm thường, nhưng không biết là địch hay bạn.
Người nọ đứng yên lặng bên giường một hồi, xoay người thắp sáng nến trong đèn lồng nơi đầu giường, duỗi tay, dò xét hướng mạch cổ tay của Nam Cung Thiên Mạc. Hắn kinh hãi, nếu mạch môn bị khống chế, chẳng phải là mặc người làm thịt? Không kịp suy nghĩ, cổ tay xoay chuyển, né qua bàn tay của đối phương, phản thủ bắt lấy mạch cổ tay của đối phương. Người nọ dường như không nghĩ tới Nam Cung Thiên Mạc đang giả vờ ngủ, không kịp đề phòng, bị hắn một phen khống chế mạch môn.
Nam Cung Thiên Mạc chậm rãi mở mắt, ngồi dậy, dưới ánh nến, là khuôn mặt tràn ngập ngạc nhiên, đang mở to hai mắt kinh nghi bất định mà nhìn nhìn mình.
Đó là một thiếu niên đầy người phong trần, giữa đôi lông mày, còn mang theo mệt mỏi nồng đậm, trên người là một thân hắc y bó sát người, sớm đã bị sương đêm làm cho ẩm ướt, đôi môi hơi lộ vẻ tái nhợt, hẳn là đã ở lâu trong đêm, bên hông đeo một thanh trường kiếm, Nam Cung Thiên Mạc ngửi thấy được một cỗ hương vị máu tươi đạm đạm, người này vừa mới giết người, cách đây không lâu… Cổ tay bị khống chế dưới ngón tay, làn da lạnh lẽo, mạch đập có chút hơi vội, hẳn là y đã vội vã chạy tới, còn có chút hơi loạn, hẳn là y cũng bị thương …
Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc âm thầm nghi hoặc, xem ra không phải là bị nhốt, nếu không, sẽ không để một người như vậy đến xem xét mình. Nhìn nhìn gương mặt người nọ, rất kì quái, rõ ràng là không quen biết, nhưng lại có một loại cảm giác quen thuộc.
“Ngươi là ai? Đây là đâu?” Nam Cung Thiên Mạc lạnh lùng hỏi, nhưng vẫn không buông tay, nhất định phải biết rõ tình huống bất minh hiện tại.
“……” Người nọ khẽ nhếch miệng, nhưng không nói gì, chỉ càng thêm kinh ngạc mà nhìn nhìn hắn.
“Nói!” Nam Cung Thiên Mạc trầm mặt, thấp giọng quát, ngón tay siết chặt, nhẹ xuất nội lực, nặng nề mà đánh qua.
Người nọ kêu rên một tiếng, trong mắt hiện lên tia đau đớn, dường như tỉnh táo lại, trên mặt nhất thời nảy lên một vẻ mừng như điên, run giọng nói: “Công tử đã tỉnh? Ngài…” Nói xong như muốn làm cái gì, đã thấy ý vị cảnh giác nồng đậm trong mắt Nam Cung Thiên Mạc, chỉ đành yên lặng thân mình, không dám có hành động gì khác, chỉ cẩn cẩn dực dực mà đánh giá sắc mặt Nam Cung Thiên Mạc, hỏi: “Vết thương trên đầu ngài …..”
Nam Cung Thiên Mạc cười lạnh, nguy hiểm mà nửa híp mắt, nói “Trả lời câu hỏi của ta!”
Người nọ kinh hỉ đan xen mà nói: “Công tử không nhớ rõ thuộc hạ?”
Nam Cung Thiên Mạc mặt nhăn mày nhíu, ngón tay xiết chặt, lần thứ hai đem một cỗ nội lực đánh qua, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? Tốt nhất ngươi nên thành thành thật thật trả lời câu hỏi của ta, hay là muốn nếm thử Thất Tuyệt Sưu Hồn thủ pháp của ta?”
Thân mình người nọ run rấy, nhưng không rên ra tiếng, cẩn thận mà nhìn hắn, hồi đáp: “Thuộc hạ một năm trước được sự chấp thuận của Lễ phu nhân đến hầu hạ bên người công tử, vốn tên Liễu Như Phong, công tử ban thưởng danh Lan…”
“… Ngô…” Một cơn đau buốt bất chợt dâng lên, buông tay khống chế người nọ, hai tay ôm đầu. Trong nháy mắt nghe đến chữ ‘Lan’,Nam Cung Thiên Mạc nhớ lại, gương mặt người này, cùng bóng người trong mộng kia hoàn toàn trùng khớp. Giấc mộng kia rất dài, lại mơ mơ hồ hồ tựa hồ bỗng chốc trở nên rõ ràng.
Khi bế quan ngửi thấy được một hương vị, trong lúc tâm thần bất định mà bị tẩu hỏa nhập ma, thị nữ Lan nhi từ nhỏ vẫn lớn lên bên mình, không biết từ lúc nào đi vào mật thất, bị mình nắm chặt yết hầu, trong tay nàng, đang cầm một loại đàn hương khi tản ra mang theo ảo giác. Bản thân trong khi phát cuồng phá quan mà ra, giết chết hết thảy những người trong viện bản thân gặp phải. Điên điên loạn loạn trong một ngày, nhìn thấy gương mặt mẫu thân khóc. Mẫu thân đem mình giam vào tiểu viện này, bản thân vẫn luôn luôn tìm kiếm Lan nhi nhỏ nhắn xinh xắn luôn biết săn sóc kia, đó là thị nữ lớn lên từ nhỏ bên mình, cũng là khi sinh nhật 13 tuổi của bản thân, là nữ nhân đầu tiên của cuộc đời.Từng người từng người thị nữ tên Lan nhi được đưa đến bên cạnh mình, thường thường, hương vị mang theo ảo giác kia, luôn luôn quanh quẩn bốn phía bên mình, sau đó, khi nhớ tới Lan nhi tay cầm đàn hương mang theo ảo giác kia trong mật thất, từng người lại từng người Lan nhi bị mình giết chết. Mãi cho đến một năm trước, nam nhân này đến bên mình, có lẽ bởi vì y là nam nhân, cho dù trong lúc phát cuồng, cũng không đối y hạ thủ giết chết, trực giác cảm giác được y không phải Lan nhi, cũng có thể, là do trong một năm nay, trong tiểu viện này, ngoại trừ nam nhân này, ngay cả mẫu thân, không hề có ai lui tới, ngoại trừ thủ vệ canh giữ thâm nghiêm bên cửa viện, cũng có thể là do, trong một năm nay, không còn ngửi thấy được hương vị chết tiệt kia nữa.
Đầu rất đau, là do hôm qua mình vô ý té ngã, đầu đập vào đá. Nhưng, đau nhức trên đầu, không bì kịp nỗi đau trong lòng, người trong tiểu viện, đều do mẫu thân bố trí, còn nhớ rõ Lan nhi ôn nhu tri kỷ kia, cũng là mẫu thân an bài… Nam Cung Thiên Mạc muốn ngẩng mặt lên trời cười to, hoặc khóc lớn, bi phẫn trong lòng bạo ngược mà gào thét, muốn phát tiết, muốn giết người….