Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
“Ha hả…… Tận tâm tận lực sao? Bất quá là sợ ta chết đi, hắn cũng sống không được mà thôi?!” Nam Cung Thiên Mạc cười có chút lạnh. Trong mắt lộ ra tia sát khí: “Tìm một cơ hội, đưa hắn đến trong phòng này, đỡ phải luôn vướng bận về hắn!”
“Chỉ là…… hiện giờ bên người công tử thiếu người để sai sử, tóm lại hắn cũng là từ Ảnh Điện đi ra, năng lực coi như không tồi, công tử chỉ cần nói cho hắn tình hình thực tế, có lẽ hắn cho dù là vì bản thân, cũng không thể không trung thành cùng công tử?” Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, thật cẩn thận uyển chuyển góp lời.
Mặt Nam Cung Thiên Mạc không chút thay đổi nhìn y trong chốc lát, lạnh lùng thốt: “Hắn đã biết sinh tử quan hệ tới ta, lại còn bất kính! Loại người này không biết đúng mực, không biết phân biệt, lưu lại dùng làm gì?”
Sắc mặt Liễu Như Phong đại biến, không dám lên tiếng nữa.
Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn sắc mặt y, biết y nghĩ ngợi nhiều, một tay khẽ vuốt đường cong cương nghị trên gương mặt Liễu Như Phong, thanh âm chậm lại, nói: “Về phần hắn nói cái kia…… nữ nhân?”
Trong mắt Liễu Như Phong lộ ra mấy phần thấp thỏm lo âu, lại căng cứng thân mình, không dám có chút nhúc nhích, chỉ run giọng đáp: “Chỉ vì nàng nói là phụng mệnh Nhị công tử, nhất định phải tận mắt xem công tử có mạnh khỏe hay không. Lễ phu nhân cho người đưa nàng tới nơi này, chỉ có thời gian nửa nén hương, liền rời đi. Thuộc hạ cùng nàng trong lúc đó không có gì……”
Nam Cung Thiên Mạc hiểu rõ gật đầu, hữu ý vô ý mà trêu đùa: “Nương ta như thế nào lại không an bài nữ nhân cho các ngươi?”
“Thuộc hạ…… Thuộc hạ không dám…… Bọn họ…… không biết sự tồn tại của ảnh vệ……” Liễu Như Phong đoán ý tứ Nam Cung Thiên Mạc, cẩn thận hồi đáp.
Nam Cung Thiên Mạc nhìn thấy sắc mặt y không yên cùng bất an, nhịn không được không tiếng động mà nở nụ cười, nói: “Ta chỉ là hiếu kì, người kia kêu là…… Tâm Nhân? Ân, là kêu Tâm Nhân! Cô nương kia rốt cuộc động lòng người như thế nào…… Bất quá ta cũng là nam nhân, ta hiểu được! Huống chi, ta tin tưởng ngươi, sẽ không ngu xuẩn mà lừa gạt ta!”
Nói xong, cúi đầu, hôn xuống đôi cánh môi ấm áp mềm mại kia.
Liễu Như Phong nhẹ nhàng thở ra, trong ánh mắt mang theo chút cảm kích, thuận theo đôi môi, tùy ý hắn hôn càng thêm sâu.
Khi ánh chiều tà soi chiếu vào ao nước trong viện tử ánh thành một mảnh màu vàng, Nam Cung Thiên Mạc nhẹ nhàng mà vuốt ve để Liễu Như Phong tìm trường kiếm, nằm trong chăn, hướng về phía Liễu Như Phong đang đứng cạnh bên người gật đầu tỏ ý.
Liễu Như Phong yên lặng đi tới cạnh cửa, ngẩng đầu huýt dài.
Tiếng huýt gió chưa dứt, cửa sổ đã chuyển động, thiếu niên một thân hắc y thu thân nhào vào, hai mắt rất nhanh đảo qua bốn phía, không thấy dị trạng gì, thiếu niên nghi hoặc đứng dậy, nhìn phía Liễu Như Phong, đang muốn mở miệng hỏi……
Nghênh đón hắn là một thanh trường kiếm sắc bén, cùng sát khí đập vào mặt mà đến!
Thiếu niên kinh hãi, vặn người né qua mũi kiếm đoạt mệnh, nhìn Liễu Như Phong, không thể tin được hỏi: “Vì cái gì?”
Liễu Như Phong không trả lời, cổ tay run lên, trường kiếm vẽ ra bốn đạo kiếm khí, cao thấp trái phải, nháy mắt phong kín tất cả đường tiến trước mặt thiếu niên, thân kiếm sáng trong, tiến thẳng đến ngực thiếu niên!
Thiếu niên nhíu mày nhanh chóng lui ra sau, đứng ở trước giường. Hai tay khẽ huy động, nhưng không ra tay.
Dùng sự hiểu biết của hắn đối Liễu Như Phong, Liễu Như Phong hẳn là sẽ sợ thương tổn đến Nam Cung Thiên Mạc ở trên giường, mà hoãn lại kiếm thế.
Không nghĩ, kiếm thế của Liễu Như Phong không thay đổi, gia tăng thêm vài phần nội lực, sát khí sắc bén tiến thẳng mà đến.
Thiếu niên thêm phần kinh sợ, hai tay liền giương lên, hơn mười cây thiết châm cực nhỏ bắn ra.
Liễu Như Phong biết rõ sự lợi hại ám khí của thiếu niên, vội quay kiếm về hộ thân, nghe tiếng gió vang lên, “Leng keng đinh……” Một tiếng giòn vang! Mặc dù Liễu Như Phong đã đánh bay tất cả thiết châm, nhưng vẫn bị buộc lui về phía sau hai bước.
Liễu Như Phong ngẩng đầu, lại thấy thiếu niên quay người đánh về phía trên giường, muốn bắt Nam Cung Thiên Mạc, lấy ngón tay uy hiếp. Nghĩ đến Nam Cung Thiên Mạc mới vừa tỉnh lại không lâu, chiêu thức võ công không biết đã quen lại chưa, tình thế nhất thời cấp bách, một lần nữa bất chấp phòng hộ tự thân, trường kiếm thành một đường, kể cả người mang kiếm, hướng thiếu niên mà đánh tới.
Thiếu niên quay đầu bắt gặp tình thế nhưng cũng không vội, chỉ cần bắt được Nam Cung Thiên Mạc, không sợ Liễu Như Phong không thu tay! Liền cầm một cây thiết châm trong tay, giữ lấy mà không bắn ra.
Không nghĩ, trước mắt tối sầm, một giường đệm chăn chụp xuống đầu, ngực đau xót, trường kiếm sau lưng tới nơi đã đâm thủng ngực!
Thiếu niên rên rỉ một tiếng, ra sức kéo đệm chăn xuống, tay trái đang muốn phóng thiết châm……
Cánh tay trái chợt vừa lạnh vừa đau, trước đệm chăn, là Nam Cung Thiên Mạc tay nhấc trường kiếm chặt đứt cánh tay của mình!!!
Thiếu niên không thể tin nổi, ngơ ngẩn nhìn thiếu niên áo trắng trước mặt.
Lúc này Nam Cung Thiên Mạc nào có nửa phần điên dại? Mặt chứa sát khí, đang lạnh lùng nhìn hắn mà cười!
Tim bị trường kiếm vừa xoắn vừa kéo, ngực rách ra thành một hang động to bằng cái bát lớn, máu tươi điên cuồng phun trào ra!
Thiếu niên giống như tỉnh táo lại, khó trách Liễu Như Phong đột nhiên đối hắn hạ thủ! Khó trách một người giữ sự trong sạch cấm dục như Liễu Như Phong lại chịu uỷ khuất thân mình thị chủ (phục vụ chủ nhân, ở đây ý nói đến ‘việc đó’)! Khó trách lời nói và việc làm của Liễu Như Phong ở trong kiều đình! Bản thân cư nhiên lại không hiểu rõ ý trong câu nói mạo hiểm đắc tội công tử của y……
Thiếu niên bừng tỉnh đại ngộ, cười ha ha, trong miệng phun máu, nói: “Không oan! Không oan! Là ta sơ suất……” Lời còn chưa dứt, đã khí tuyệt mà chết.
Nam Cung Thiên Mạc mặt nhăn mày nhíu, chán ghét một chưởng đem thi thể nửa ngã vào trên giường đánh bay ra ngoài, đi xuống giường, lạnh lùng phân phó nói: “Chỉnh lý một chút, đưa hắn quăng đi chỗ tối trong đại sảnh, không cần để ý tới!”
Muộn nhất không quá đêm mai, chỗ phụ thân hẳn là sẽ có phản hồi…… Nam Cung Thiên Mạc đi đến trước cửa sổ hơi thở dài, đã gần bốn năm, người cũng như vật đã không còn như xưa, chẳng qua, theo như trong lời Liễu Như Phong nói, phụ thân quyết định tận hết khả năng không vi phạm quy định, bảo hộ mình……
Mặt Liễu Như Phong không chút thay đổi yên lặng thay đệm chăn nhiễm huyết, mang nước trong tẩy rửa vết máu trên mặt đất, mở cửa sổ để thở. Cúi người ôm thi thể cứng ngắc dần dần lạnh như băng của thiếu niên, ra cửa, hướng phòng khách mà đi.
Tuy rằng chưa bao giờ nói chuyện với nhau, nhưng đã có thể hiểu nhau cùng tiếc nuối, ở trong cung viện lạnh như băng này, chân chính có thể làm cho mình yên lòng, cũng chỉ có thiếu niên ảnh vệ này. Từ sau khi hắn đến, bản thân quả thật thoải mái không ít, không giống như trước, ban đêm cũng không dám chợp mắt. Hai người cũng không dám tin tưởng người bên ngoài, chỉ có thể dựa vào nhau, ngày ngày cẩn thận phòng hộ công tử. Mặc dù bất mãn sự khinh mạn hắn đối công tử, nhưng lại không thể chán ghét cùng oán trách. Nếu không phải công tử đối mình có đại ân trước, chỉ sợ bản thân cũng cùng chung số phận giống như hắn.
Đem thiếu niên cẩn thận đặt ở góc tối trong phòng khách mà ngày thường hắn hay ẩn thân. Liễu Như Phong lẳng lặng nhìn hắn một hồi.
Quả thực, nếu không phải thiếu niên không nghĩ tới công tử thần trí thanh tỉnh, sao có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà dễ dàng giết hắn?
Liễu Như Phong ở trong lòng thầm than một tiếng, có lẽ, thiếu niên hẳn là rất hận y, nếu không phải ban ngày thiếu niên vì y bất bình, như thế nào có thể chọc ra sát khí của công tử?! Chỉ là hắn không biết, công tử đối mình có đại ân, đừng nói công tử muốn thân thể này, dù cho công tử muốn tính mạng của y, y cũng sẽ không cự tuyệt……
Đứng lên, Liễu Như Phong bỏ xuống một tia khổ sở cuối cùng trong lòng, xoay người rời đi.
Hầu hạ Nam Cung Thiên Mạc ngủ xong, Liễu Như Phong hành lễ, đang muốn xoay người ra khỏi cửa, trên giường truyền đến một tiếng thở dài sâu kín.
Liễu Như Phong dừng chân một chút, thấp giọng nói: “Công tử, thuộc hạ bảo hộ ngay ngoài cửa, nếu công tử có việc, chỉ cần gọi thuộc hạ một tiếng!”
Đang muốn cất bước, một bàn tay nhẹ nhàng mà kéo cánh tay y lại.
“Đêm ngoài phòng lạnh, đã không yên tâm, thì đi lên bồi ta nghỉ đi!” Thanh âm Nam Cung Thiên Mạc trầm thấp cô đơn, mang theo một tia mờ mịt.
Liễu Như Phong hơi chần chừ, cởi bỏ ngoại sam, đem kiếm treo bên giường, nhẹ nhàng leo lên, nằm bên người Nam Cung Thiên Mạc.
Nam Cung Thiên Mạc xoay người đè lên nửa thân người y, hai tay ôm chặt, tựa đầu chôn tại bên cổ y, cũng không có thêm động tác gì khác, thanh âm trầm thấp mà cô đơn, nói: “Ngươi oán ta tự tổn hại thực lực?”
Liễu Như Phong ngẩn người, nói: “Thuộc hạ không dám!”
Nam Cung Thiên Mạc tự giễu mà cười, ở tại cần cổ y mà cọ cọ, có chút thê lương mà nói: “Bốn năm trước, ta trúng huyễn hương, điên điên không biết gì! Hiện giờ chuyện huyễn hương chưa điều tra rõ, ngay cả mẫu thân ta cũng không dám hoàn toàn tin tưởng! Tính tới tính lui, trong cốc chân chính sẽ không hại ta, cũng chỉ có phụ thân!”
Liễu Như Phong nghe thấy mà trong lòng đau xót, không tự giác duỗi tay, nhẹ nhàng ôm lấy người trên thân.
Nam Cung Thiên Mạc cảm thụ được y lo lắng cùng thân thiết, trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng hôn cắn cổ y, nói: “Ngôn hành của ảnh vệ kia như thế, giết hắn, cũng là đang muốn nhìn phản ứng của phụ thân một phen!”
Nói xong, Nam Cung Thiên Mạc nhịn không được thấp giọng chua xót cười, nói: “Lại nói tiếp, trên dưới một trăm người từ trên xuống dưới của Trác Tiêu Cung, khiến ta dám tin tưởng, lại chỉ có một mình ngươi……”
Thân mình Liễu Như Phong chấn động, chỉ cảm thấy khổ cực phải chịu mấy ngày nay, vì một câu này, khiến cho hết thảy đều đáng giá……
Muốn làm cho hắn quên sầu khổ, muốn làm cho hắn vui vẻ……
Nhưng lúc này, có thể an ủi hắn, tựa hồ chỉ có……
Nhẹ nhàng mà cọ thân thể trên người, lặng lẽ duỗi tay xuống phía dưới mà sờ soạng……
Mới vừa đụng tới, phân thân lập tức cứng rắn ngẩng cao đầu, thân mình Nam Cung Thiên Mạc cứng đờ, một bàn tay bắt xuống dưới, chế trụ cái tay không quy củ, đem nó ngăn lại……
“Công tử?” Liễu Như Phong khó hiểu nhìn Nam Cung Thiên Mạc.
Hơi thở Nam Cung Thiên Mạc hơi thô, yên lặng bình ổn hơi thở một hồi, buông tay đang ôm Liễu Như Phong ra, đem bản thân ngã vào trong đệm giường trống trơn bên người hắn, nói: “Đêm qua thân mình ngươi bị thương không nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày đi!”
Trong lòng Liễu Như Phong cảm động, nói: “Dùng ‘Ngưng Lộ’, huyệt tử đã không còn đáng ngại……”
Nam Cung Thiên Mạc dùng môi ngăn lời y, khẽ hôn một cái, nói: “Ta hiểu được ý tứ của ngươi, không cần như thế! Ngủ đi!”