Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Đỗ Như Phượng trợn tròn mắt, còn chưa phản ứng lại, cửa phòng kia đã ở trước mặt nàng “Phanh” một tiếng đóng cửa.
Đỗ Như Phượng chỉ cảm thấy ngứa trong cổ họng, muốn rống lớn kêu, để cho ca ca đi ra, nhưng nghĩ đến vừa rồi, Liễu Như Phong tựa hồ không hề giãy dụa, phản kháng. Đỗ Như Phượng phẫn nộ ngẩng cao đầu, lại ủ rũ mà cúi thấp xuống.
Suốt một đêm, Đỗ Như Phượng trằn trọc, khó có thể đi vào giấc ngủ, chung quy cảm thấy hình như có thanh âm động tĩnh như có như không, từ gian phòng cách vách truyền đến…… (=.=!)
Ngày hôm sau, Đỗ Như Phượng xuất hiện với hai vành mắt đen đen, sớm đã ngồi ở trong viện, đợi nửa ngày, mới thấy Nam Cung Thiên Mạc cùng Liễu Như Phong đi ra.
“Ca ca, ngươi không có việc gì chứ?” Đỗ Như Phượng nhảy dựng lên, nhảy về phía Liễu Như Phong, nhìn trái nhìn phải, trông lên trông xuống.
Liễu Như Phong giật mình, cười sờ sờ mái tóc dài của Đỗ Như Phượng, nói: “Không có việc gì!”
Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, nhìn hai người, hai ngày nay ăn uống no đủ, lại được Liễu Như Phong thừa nhận, đương nhiên là nhìn thấy cái gì, cũng cực kỳ thuận mắt!
Đột nhiên, thần sắc Nam Cung Thiên Mạc biến đổi.
Tiếng xé gió nổi lên, mộc tiễn chất lượng kém đầy trời từ ngoài viện bắn đến, lao thẳng tới ba người trong viện.
Liễu Như Phong bắt lấy Đỗ Như Phượng, vận lực quăng, đem nàng ném hướng trong phòng phía sau. Phản thủ rút ra trường kiếm bên hông, chém nát mộc tiễn thô ráp kia, mũi chân khẽ nhấn, người đã rơi tới bên người Nam Cung Thiên Mạc!
“Người nào?” Nam Cung Thiên Mạc hừ lạnh một tiếng, ống tay áo phất một cái, nội lực xuyên ra, như sao tuôn rơi bắn tới mộc tiễn trước người bị chấn động đến dập nát.
Bốn phía không người, cũng không có thanh âm trả lời. Lại một lượt mộc tiễn chất lượng kém, từ hai bên sườn ngoài viện bắn tới!
Nam Cung Thiên Mạc cùng Liễu Như Phong liếc nhau, những mộc tiễn này chế tác thô ráp, lực cánh tay của người bắn tên cũng không quá mạnh, nhưng cứ bắn như vậy, chung quy cũng là chuyện phiền toái! Hai người một trái một phải, người nhẹ nhàng nhảy lên, trường kiếm xoay chuyển, bảo vệ toàn thân, nhảy ra khỏi tường viện!
Mười mấy người cầm mộc cung trong tay hoặc già hoặc trẻ, hoặc nam hoặc nữ, xiêm y hỗn loạn, đứng trước tường, mắt thấy Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên nhảy ra, mặt đều mang kinh ngạc, không thể nghĩ đến, địch ta không rõ, mộc tiễn hai bên sườn tường viện nhất tề phát động, cửa viện ở giữa lặng yên không tiếng động, cốc chủ Tuyệt Cốc này cư nhiên không đi cửa viện, lại hướng về nơi rõ ràng có rất nhiều người này mà nhảy ra!
“Các ngươi là ai? Vì sao tập kích bổn tọa?” Nam Cung Thiên Mạc hạ xuống đất, trường kiếm vung lên, đem hai người đang chắn ở phía dưới vì quá mức kinh ngạc mà chưa phản ứng chém làm hai nửa, trầm giọng quát.
Hơn mười người đang xoa tay, đang định cùng xông lên, nhưng lại bị hai kiếm sạch sẽ gọn gàng của Nam Cung Thiên Mạc làm cho kinh sợ tại chỗ!
“Bổn tọa hỏi lại một lần, các ngươi là ai?” Nam Cung Thiên Mạc nhướn mày, những người này lúc lâm địch, cư nhiên ngẩn người?! Những người này làm sao tới được đây?
“A a a…… Bang chủ, thiếu bang chủ bị người giết!” Hơn mười người kia dường như bị một câu quát hỏi này của Nam Cung Thiên Mạc làm bừng tỉnh, đám người rối bời phát ra một tiếng hô, cư nhiên quay đầu hướng cửa viện mà chạy đi……
Nam Cung Thiên Mạc trợn mắt há hốc mồm nhìn nhìn hơn mười người lộn xộn chạy hướng cửa viện, tuy rằng lúc trước ở trong viện, phát hiện mộc tiễn là từ hai bên sườn mà đến, cửa viện ngay mặt không có một cái mộc tiễn, trong lòng liền biết trước cửa viện chắc chắn có mai phục! Nhưng lúc này những người này cư nhiên không có một chút che giấu, liên tiếp kêu cùng gào, liền trực tiếp chạy hướng cửa viện, chẳng phải là không công tiết lộ mai phục của bên mình……
Nam Cung Thiên Mạc lắc lắc đầu, nhìn nhìn bóng dáng đám người chạy trốn, thay vì nói, bọn họ là người trong võ lâm, không bằng nói bọn họ bất quá chỉ là bách tính bình dân biết được chút kỹ năng……
Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc có cái gì đó, không thèm nhìn tới hai cỗ thi thể bên chân liếc mắt một cái, liền không hoảng không vội theo sát phía sau những người kia, đi hướng cửa viện.
Đi tới trước cửa viện, đám người kia đang hướng về phía một gã trung niên đại hán râu ria đứng phía sau năm mươi người canh giữ ở trước cửa mà nhào tới, trong miệng kêu la không ngừng. Trong lúc nhất thời, giống như hơn mười con ruồi muỗi, ong ong loạn hưởng, làm cho người ta nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì.
“Câm miệng!” Trung niên đại hán bạo rống một tiếng, nói: “Đều câm miệng! Vương Ngũ, ngươi nói, các ngươi không thủ bên kia, chạy tới nơi này làm gì?”
Xem ra đại hán này ở trong đám người, cực có uy vọng, một tiếng hét to, mọi người quả nhiên đều ngậm miệng lại.
Một thanh niên hán tử cẩn cẩn dực dực mà tiến lên trước một bước, nói: “Bang chủ, vừa rồi người trong viện bay ra, đem thiếu bang chủ giết chết!”
“Cái gì?” Trung niên đại hán ngây người ngẩn ngơ, nói: “Ngươi nói Vũ nhi bị giết?”
Trung niên đại hán dường như mới phản ứng lại, túm lấy cổ áo của Vương Ngũ kia, lửa giận tận trời mà rít gào nói: “Tên vương bát đản chán sống nào không giương mắt nhìn? Dám giết con ta?!”
Vương Ngũ kia bị nắm áo, xách lên, cổ bị áo bị ghìm, làm sao còn nói ra được lời nào, chỉ đảo chuyển cái bạch nhãn, liều mạng giãy dụa……
“Khụ! Các ngươi là ai?” Nam Cung Thiên Mạc nhìn không được, thế nào lại tới một đám dở hơi?
Trung niên đại hán để ý cũng không để ý Nam Cung Thiên Mạc, xách Vương Ngũ kia, dùng sức lay động, hét to nói: “Là ai? Là ai?” (Dở hơi thật! =.=!)
Vương Ngũ kia run đến điên điên mà duỗi tay, chỉ hướng Nam Cung Thiên Mạc.
Ánh mắt trung niên đại hán rốt cục cũng trông lại, nhìn Nam Cung Thiên Mạc từ trên xuống dưới, nói: “Là hắn giết con ta?”
Vương Ngũ đã gần như sắp không thở nổi liều mạng gật đầu.
Trung niên đại hán một phen ném Vương Ngũ ra, kéo một thanh đại đao cán dài năm thước, liền hướng về phía Nam Cung Thiên Mạc vọt lại, miệng quát: “Mụ nội nó, dám giết con ta? Lão tử chém chết ngươi!”
Nam Cung Thiên Mạc thở dài một hơi, người này nói chiêu thức không chiêu thức, nói nội lực không nội lực, tuy rằng một thanh đại đao cán dài huy đến có vẻ uy vũ sinh phong, nhưng toàn bộ đều dựa vào dùng sức nắm!
Tay phải cầm kiếm hơi hơi động, đang muốn bổ ra một kiếm, đã thấy bóng người chợt lóe trước mắt, Liễu Như Phong đã rơi tới trước người, kiếm quang chợt lóe, thanh đại đao cán dài đang bổ tới đầu kia đã đứt thành hai đoạn. Liễu Như Phong bay lên một cước, đá vào giữa ngực bụng của trung niên đại hán, đem đại hán kia đá đến lăng không bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, đánh thẳng tới tường đất phía sau, mới ngừng lại. Tay chân trung niên đại hán run rẩy vài cái, hạ xuống đất, mềm oặt thành một đoàn, máu tươi ứa ra từ miệng mũi, mắt thấy, là không còn khí tức……
Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, khí huyết tinh trên người Liễu Như Phong rất nặng, phương hướng đến lại chỉ có một mình hắn, hiển nhiên đám người bên kia, đều đã bị y giải quyết……
Đám người giữa trận ngây người ngẩn ngơ, nhất tề phát một tiếng hô to, cư nhiên xoay người liền trốn chạy hướng ra phía ngoài!
“Còn muốn chạy?” Nam Cung Thiên Mạc cười lạnh một tiếng, thân hình khẽ động, cũng truy đuổi về phía đám người phía trước.
Nam Cung Thiên Mạc nhảy lên cao cao, trường kiếm vung lên, hướng về phía đại thụ bên cạnh, liên tiếp chém ra tám kiếm!
Ầm ầm một tiếng, đại thụ tứ phân ngũ liệt, nổ ra, một thân ảnh từ giữa cây thoát ra, thân hình chớp lóe, né qua trường kiếm của Nam Cung Thiên Mạc, liền muốn bỏ chạy hướng ra phía ngoài.
Kiếm quang chợt lóe trước mặt, Liễu Như Phong đã đến trước mặt người nọ. Nhân ảnh nọ trốn tránh không được, chỉ đành chém ra cương đao trong tay, “Đương” một tiếng, đao kiếm tương giao, người nọ bị buộc trở về, hạ xuống đất.
Liễu Như Phong mắt thấy người nọ bị bức trở về, lại không dừng lại, quay người đánh về phía đám người đang trốn chạy.
“Các hạ là ai?” Nam Cung Thiên Mạc đánh giá người nọ, một thân trang phục xanh đậm bó sát người, qua tuổi ba mươi, cầm cương đao trong tay, miệng nhọn mắt chuột. Nam Cung Thiên Mạc xác nhận bản thân không hề quen biết người này, không khỏi nhíu mày.
Nhãn châu hán tử lấm la lấm lét kia xoay động, nói: “Vị công tử này, tại hạ bất quá chỉ là đi ngang qua nơi này, nhìn thấy những người này tụ lại đây, nhất thời tò mò, theo lại đây, nhìn một cái mà thôi……”
Nam Cung Thiên Mạc cười lạnh, nói: “Chẳng lẽ không phải là do các hạ khiến cho bọn họ đến đây, thử bổn tọa?”
Trong lòng hán tử kia khẽ động, nguyên bản nghĩ Kim Ngân Bang này, tại trong mười thôn tám trấn ở đây, còn có chút danh khí, liền xúi giục bọn họ, tìm đến cốc chủ Tuyệt Cốc này gây phiền toái, nhiều ít cũng có thể tiêu hao công lực của hắn, đợi đến khi bọn họ lưỡng bại câu thương, huynh đệ mình chỉ cần ngồi thu cái ngư ông đắc lợi này……
Tuy rằng bàn tính rất tốt, nhưng không nghĩ tới Kim Ngân Bang này lại chỉ là một đám giá áo túi cơm, một chút võ công cũng không có, không những chết hơn chục người, còn sợ tới mức chạy trối chết!
Hán tử cười khổ một tiếng, nói: “Này là nói thế nào, tại hạ thật sự là trên đường đi qua nơi đây……”
Nam Cung Thiên Mạc cười lạnh một tiếng, trường kiếm nâng nghiêng, chỉ hướng hán tử kia, nói: “Ngươi đã không chịu nói, bổn tọa cũng chỉ có bắt giữ ngươi, rồi mới quyết định!”
Nhãn châu đần đần của hán tử loạn chuyển, chân lui về phía sau một bước, cương đao đưa ngang ngực, cẩn thận mà nhìn chằm chằm Nam Cung Thiên Mạc.
“Kẻ nào…… Tặc tử! Cũng dám tới nơi này trộm đồ?! Còn muốn chạy? Lưu lại cho bản cô nương ta!” Chính vào lúc này, một tiếng nổ trong viện, trong tiên thanh (thanh âm của roi) vù vù, tiếng Đỗ Như Phượng quát tháo vang lên.
Hán tử kia biến sắc.
Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc khẽ động, nguyên lai mục đích của người này, là kéo mình ra đây, để cho đồng bạn tiến vào trong viện? Thân hình khẽ động, liền nhảy hướng về trong viện.
Võ công của Đỗ Như Phượng không cao, tuy rằng dùng roi, nhưng khó bảo đảm sẽ không bị người nhận ra! Nam Cung Thiên Mạc âm thầm lo lắng, tiếng gió khẽ động sau lưng, Nam Cung Thiên Mạc nghĩ cũng không nghĩ, phản thủ bổ ra một kiếm.
“Đương” một tiếng, đao kiếm tương giao, thân hình Nam Cung Thiên Mạc ngừng lại.
“Nam Cung cốc chủ, muốn đi đâu?” Hán tử kia kêu lên một tiếng đau đớn, quát to, lại không lùi không tránh, cương đao vung lên, lại bổ nhào đến.
Mi tâm Nam Cung Thiên Mạc nhíu chặt, võ công người này không tồi, nhưng thua xa mình, dây dưa như thế, chỉ sợ là muốn đem mình giữ lại đây, thuận tiện cho đồng bạn hắn hành động……
Bọn họ muốn trộm thứ gì từ chỗ mình? Thân hình Nam Cung Thiên Mạc chợt lóe, né cương đao của hán tử kia.
Hán tử kia vẫn không thuận theo không buông tha, lại là một đao bổ về phía sau lưng Nam Cung Thiên Mạc.
Tiên thanh trong viện càng vội, tuy rằng tiếng hô quát của Đỗ Như Phượng trung khí mười phần, nhưng đã có vẻ sốt ruột.
Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu đầu mày, mạnh hít một hơi, xoay người một kiếm, đã là vận dụng tám tầng công lực, một kiếm chính chính, chém thẳng vào phía trên thân đao của hán tử.
Hán tử kia chỉ cảm thấy một cỗ lực mạnh mẽ truyền đến từ trên đao, trong lòng hoảng sợ, tự biết cỗ nội kình này không phải là thứ mình có thể ngăn cản, cước bộ chợt ngừng, phi thân lui về phía sau, thối lui thẳng tới tường đất phía sau, mới miễn cưỡng trút đi được cỗ nội lực mạnh mẽ trên đao!
Thân hình Nam Cung Thiên Mạc chợt lóe, đã nhảy vào trong viện.
Cốc chủ Tuyệt Cốc này tuổi còn trẻ, cư nhiên luyện được nội lực thâm hậu như thế? Hán tử kia kinh hãi mà nhìn tường viện. Hơi do dự, đã nghe thấy sau tường truyền đến tiếng gió rất nhỏ. Hán tử kia giẫm giẫm chân, nhìn viện lạc liếc mắt một cái, thân hình triển khai, nhảy lên hành cây bên cạnh, mấy cái lên xuống, thân ảnh tiêu thất.
Liễu Như Phong chuyển ra từ tường đất, liếc mắt nhìn thân ảnh đi xa kia một cái, hơi chần chừ, bốn phía không thấy thân ảnh Nam Cung Thiên Mạc, có lẽ người nọ không thể nhanh như vậy liền có thể đối phó được cốc chủ, tiếng động kình phong trong viện truyền vào trong tai, Liễu Như Phong phi thân lướt hướng viện lạc.
Nam Cung Thiên Mạc nhảy về trong viện, đang thấy một gã trung niên áo xám, một người một tay dẫn theo một cây thiết côn, một tay cầm một túi bao không nhỏ, đang một mặt ngăn cản, tránh né trường tiên của Đỗ Như Phượng, một mặt đang hướng hậu viện mà lui.
Nhãn thần Nam Cung Thiên Mạc đảo qua, túi bao kia không phải lễ vật Liễu Như Phong đặt ở trong phòng mình, thì là cái gì? (Chết thật, rốt cuộc cái khúc bị mất kia xảy ra chuyện gì mà có cả lễ vật ở đây!????)
Nam Cung Thiên Mạc hừ lạnh một tiếng, mũi chân khẽ nhấn, xẹt qua viện lạc, rơi xuống phía trước người áo xám kia, trường kiếm khẽ nâng, đâm hướng bụng người nọ.
Người áo xám cả kinh, thiết côn khẽ nhấc, chặn trường kiếm, tiếng gió sau lưng lại dâng lên, thân hình người áo xám khẽ hạ thấp, khom lưng cúi đầu, né qua một đường roi.
Nam Cung Thiên Mạc đã nâng lên một cước, đá vào sườn thắt lưng của người áo xám, đưa hắn đá trở về trong viện.
Người áo xám không kịp đứng dậy, khẽ lăn ngay tại chỗ, né qua trường tiên gào thét mà đến, đang định xoay người đứng dậy, chỉ cảm thấy chỗ Ma huyệt trên người chợt lạnh, cả người liền ngồi phịch trên mặt đất, không động đậy.
Nam Cung Thiên Mạc thu hồi ngón tay, đứng bên cạnh người áo xám, nhìn nhìn Liễu Như Phong đang nhảy vào từ trên tường viện, hơi cảm thấy kinh ngạc, nhíu mày, nói: “Những người đó đều giải quyết xong?”
Liễu Như Phong nhìn thoáng qua người áo xám không thể động đậy trên mặt đất, ánh mắt rất nhanh mà đảo qua trên người hai người Nam Cung Thiên Mạc cùng Đỗ Như Phượng, Nam Cung Thiên Mạc khí định thần nhàn, Đỗ Như Phượng cũng là một thân sạch sẽ, chỉ trừ bỏ có chút thở dốc. Liễu Như Phong nhẹ nhàng thở ra, đi tới, khom người nói: “Hồi cốc chủ, Dạ Bát dẫn theo người đến, đang ở khách điếm ngăn chận những người đó, thuộc hạ liền trở về trước.”
Dạ Bát? Nam Cung Thiên Mạc nhếch nhếch mi, không phải phân phó hắn ở lại Ảnh Điện sao? Bất quá hiện nay không phải lúc đoán nguyên nhân vì sao Dạ Bát đến đây, dù sao một hồi thu thập xong đám người kia, Dạ Bát sẽ đến bẩm báo! (Ai dà, hóa ra lâu nay bạn Bát ở nhà, hèn chi!)
Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu, nhìn người áo xám trên mặt đất duỗi chân đá một đá, nhưng không dùng lực, hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?”
Người áo xám đóng chặt miệng, không nhìn đến ba người trong viện.
Liễu Như Phong đi qua, xoay người nhặt lên túi bao rơi trên mặt đất, vỗ vỗ bụi, để lên trên bàn đá trong viện, mở ra nhìn nhìn, đón ánh mắt dò hỏi của Nam Cung Thiên Mạc, lắc lắc đầu, ý bảo không thiếu thứ gì.
Đỗ Như Phượng thở dốc một hồi, mới đi tới, nói: “Cốc chủ, vừa rồi người này len lén lần mò vào, ta nghe được động tĩnh, mới ra khỏi cửa, liền phát hiện người này cầm túi bao của chúng ta, đang muốn đào tẩu, nhưng mọi người không ở trong viện, vì vậy Phượng nhi mới động thủ……”
Nam Cung Thiên Mạc quay đầu lại, đối Đỗ Như Phượng cười một cái, nói: “Ân, lần này Phượng nhi làm rất tốt!”
Đỗ Như Phượng nháy nháy mắt, quay đầu nhìn Liễu Như Phong vẻ mặt tươi cười, thở ra một ngụm khí, tự đi qua bên bàn đá mà ngồi.
“Ngươi không tính toán trả lời câu nói của bổn tọa sao?” Nam Cung Thiên Mạc nhìn người áo xám không nói một lời, sắc mặt băng lãnh.
Liễu Như Phong đem túi bao để vào trong phòng, xoay người đi ra, đang thấy Nam Cung Thiên Mạc không hỏi lại, nhẹ nhàng cúi thân xuống, ngón tay chậm rãi điểm vài cái trước ngực người áo xám, liền không để ý tới nữa, tự đi đến bên cạnh bàn mà ngồi
Liễu Như Phong bưng lên trà nóng, Nam Cung Thiên Mạc thản nhiên tự đắc mà bưng một chén, chậm rãi nhấp một ngụm.
Sắc mặt người áo xám trên mặt đất đã biến thảm, mồ hôi lạnh dầy đặc trên trán, nhịn nửa ngày, cuối cùng nhẫn nại không được nữa, há mồm kêu thảm thiết, nhưng Ma huyệt của hắn bị khống chế, tuy rằng thân thể đã đau đến phát run, nhưng cũng chỉ có thể cứng ở nơi đó, động cũng động không được.
Không bao lâu, người áo xám kia đã cắn rách môi, lớn tiếng quát mắng: “Nam Cung cốc chủ, ta bất quá chỉ muốn đến trộm tiền bạc, rơi vào trong tay ngươi, là tiểu nhân không đúng, ngươi, ngươi tha tiểu nhân đi!”
Nam Cung Thiên Mạc cười khẽ, nhìn hai mắt thống khổ của người áo xám trên mặt đất, nói: “Trộm tiền bạc? Biết rõ thân phận của bổn tọa, chạy tới trong phòng bổn tọa trộm tiền bạc? Ngươi nói xem, bổn tọa có thể tin ngươi sao?”
Người áo xám bi thương kêu thảm thiết, nói: “Tiểu nhân thật sự chỉ là…… chỉ là muốn trộm chút tiền bạc……”
Nam Cung Thiên Mạc nhẹ nhàng thổi đi lá trà trong chén, thở dài một hơi, nói: “Không vội, không vội, khi nào ngươi muốn nói thật, lại đến nói cho bổn tọa! Tuy rằng Đoạn Mạch Nghịch Huyết này rất đau, nhưng muốn chết người, còn cần ba ngày ba đêm! Bổn tọa không vội!”
Nửa ngày, tiếng kêu của người áo xám kia dần dần yếu đi, đến cuối cùng chống đỡ không được, kêu lên: “Nam Cung cốc chủ, ngươi, ngươi cho ta một cái thống khoái đi! Hôm qua hai huynh đệ ta nghe được tin đồn, nói Vấn Thiên bảo đao cùng đao pháp của Thương Khung sơn trang, rơi vào trong tay Nam Cung cốc chủ, lại vừa vặn gặp Nam Cung cốc chủ ở đây, mới nổi lên lòng tham……”
Tay Nam Cung Thiên Mạc bưng chén trà, hơi hơi dừng, lãnh mang chợt lóe trong mắt, tay trái khẽ nhấc, ngón tay lăng không liên tục điểm, hỏi: “Các ngươi là ai?”
Người áo xám chỉ cảm thấy mấy chỗ trước ngực hơi hơi tê, thống khổ nguyên bản do huyết khí đảo lưu trong cơ thể lập tức dừng lại. Người áo xám nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng Ma huyệt vẫn chưa được cởi bỏ, nhưng thủ pháp thực hiện trên người mình, hiển nhiên đã được giải khai.
Nhìn Nam Cung Thiên Mạc ngồi bên cạnh bàn đá cách hơn năm bước, trong lòng người áo xám chợt lạnh, chính là Cách không điểm huyệt? Võ học của Tuyệt Cốc bí hiểm như thế sao?!
“Hai huynh đệ tại hạ, người trên giang hồ xưng ‘Hán Trung Nhị Nghĩa’, người ngoài viện lúc trước kia, là huynh đệ của tại hạ Du Bộ, tại hạ Phùng Hiếu.” Lập tức, người áo xám không dám lại chuyển tâm tư, đừng nói chờ người tới cứu, chỉ sợ đến lúc đó, bất quá chỉ là thêm một người bị bắt mà thôi!
Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu, nhìn nhìn ánh mắt người áo xám Phùng Hiếu kia, nói: “Phùng Hiếu?! Ngươi nói ngươi hôm qua nghe nói Vấn Thiên bảo đao cùng Vấn Thiên đao pháp ở chỗ bổn tọa?”
Trong lòng Phùng Hiếu biết thoát thân vô vọng, thật cũng thống khoái. Nguyên lai, sáng sớm hôm qua hai người hắn, nghe được một gã thủ hạ báo lại, nói là có người ở tửu quán trong thôn trấn, uống rượu, nói Vấn Thiên bảo đao cùng Vấn Thiên đao pháp đều do cốc chủ Tuyệt Cốc cướp đi, Thương Khung sơn trang cũng đều bị hủy ở trong tay cốc chủ Tuyệt Cốc này, bất quá, cốc chủ Tuyệt Cốc cũng không chiếm được tiện nghi, hai mươi danh ảnh vệ, năm tên thị vệ tùy thân đều chết ở Thương Khung sơn trang, chỉ có cốc chủ Tuyệt Cốc cùng một danh thị vệ, một thị nữ chạy thoát! (Đâu ra cái vụ có này vậy!?)
Còn đem dung mạo dáng người của đám người Nam Cung Thiên Mạc nhất nhất miêu tả một phen.
Hai người Hán Trung Nhị Nghĩa này không khỏi động tâm tư, võ học cao thâm, tung hoành giang hồ, ai không muốn? Tuy Tuyệt Cốc danh truyền giang hồ, nhưng nếu ảnh vệ, thị vệ bên người đều chết hết, có lẽ, ba người chạy thoát, thân cũng chịu trọng thương! Hai người trù tính một phen, cảm thấy được đó là một cơ hội vô cùng tốt! Liền xúi giục một cái tiểu bang hội Kim Ngân Bang tại địa phương, trước tiên đến dẫn dụ nhóm ba người Nam Cung Thiên Mạc, nghĩ dựa vào trăm người của Kim Ngân Bang này, quấn chết hai thủ hạ của cốc chủ Tuyệt Cốc không thành vấn đề, lại do Du Bộ cuốn lấy cốc chủ Tuyệt Cốc, mà Phùng Hiếu lại lẻn vào trong viện, trộm lấy Vấn Thiên bảo đao cùng Vấn Thiên đao pháp!
Chủ ý tính rất tốt, không nghĩ tới, Liễu Như Phong xuất viện liền giết hai mươi người bên cạnh, lại giết bang chủ Kim Ngân Bang, kết quả Kim Ngân Bang căn bản không biết võ công, lập tức giải tán tại trận. Mà Phùng Hiếu tiến vào trong viện, lại bị Đỗ Như Phượng ở lại trong viện phát hiện, quấn lấy cước bộ…