Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Nam Cung Thiên Mạc có chút kinh ngạc quay đầu lại, đây là lần đầu tiên Liễu Như Phong vì người khác cầu tình, là bởi vì người của Trác Tiêu Cung, chỉ còn lại ba người Liễu Như Phong, Dạ Thất, Dạ Bát nên quan tâm sao?
Môi mềm mại xẹt qua hai má, nhìn nhìn thân thể Liễu Như Phong nháy mắt đứng thẳng, Nam Cung Thiên Mạc liếm liếm môi, cười nói: “Nói cũng đúng, là ta lo lắng không chu toàn!”
Từ khi đi lên vị trí cốc chủ tới nay, Nam Cung Thiên Mạc lãnh khốc vô tình cư nhiên nói ra lời nói ôn nhu như thế? Dạ Bát kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp mà nhìn Liễu Như Phong một cái, sau khi cốc chủ đi lên vị trí cốc chủ, vẫn tự xưng bổn tọa, nhưng một tháng nay, ở cùng Liễu Như Phong nói chuyện, thủy chung chỉ xưng một chữ “ta”……
Dạ Thất, chỉ sợ ngày cốc chủ chán ghét vứt bỏ Liễu Như Phong mà ngươi trông đợi, sẽ không đến…… Dạ Bát cúi thấp đầu, che giấu ưu tư trong mắt. (Haizz…, lại thấy đau, nhưng giờ là đau cho bạn Bát!)
“Dạ Bát, chuyện lần này cứ như vậy, Bích Tâm Cung được xưng là giang hồ nhất cung, có thể thấy được thực lực không nhỏ, võ công của cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch kia cũng tuyệt không dưới bổn tọa!” Nam Cung Thiên Mạc nghĩ nghĩ, nói: “Có từng phái ảnh vệ theo dõi cung chủ Bích Tâm Cung?”
“Phái hai người!” Dạ Bát hồi đáp.
“Rút về đi!” Nam Cung Thiên Mạc thở dài, nói: “Sai người nghiêm mật giám thị hướng đi của ngũ đại môn phái! Tìm hiểu chỗ của Tín Môn. Thu dọn đồ đạc chuẩn bị, xem ra chúng ta cũng nên quay về cốc!”
“Vâng” Dạ Bát ứng thanh, hành lễ, thân hình xẹt vào chỗ tối.
“Thật không hiểu, cung chủ Bích Tâm Cung này có chủ ý gì!” Nam Cung Thiên Mạc thở dài, dựa lưng vào Liễu Như Phong phía sau, thả lỏng thân thể.
“Không phải cung chủ Bích Tâm Cung nói nguyện ý giúp đỡ cốc chủ đối phó ngũ đại môn phái sao?” Liễu Như Phong có chút khó hiểu mà hỏi, đồng thời lặng lẽ đến gần Nam Cung Thiên Mạc, để cho hắn có thể dựa vào thoải mái hơn một chút.
Nam Cung Thiên Mạc ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Liễu Như Phong phía trên, nói: “Không cảm thấy, chuyện mà cung chủ Bích Tâm Cung biết đến, quá nhiều sao?”
“Chẳng lẽ, cung chủ Bích Tâm Cung luôn luôn giám thị chúng ta?” Liễu Như Phong hơi suy nghĩ một hồi, thần sắc không khỏi căng thẳng, trên người đã tản mát ra sát ý nhè nhẹ.
“Như Phong!” Nam Cung Thiên Mạc xoay người lại, ôm lấy thân thể ấm áp trước người, cười nói: “Vị Mộ cung chủ Bích Tâm Cung này, hẳn là chưa nhàm chán đến mức theo dõi giám thị chúng ta…… Nếu như ngày ấy hắn thực ở phía sau núi Thương Khung sơn trang, như vậy hết thảy đều có thể giải đáp!”
Nam Cung Thiên Mạc dứt khoát đem nam nhân kéo xuống, để cho y nửa ngồi nửa nằm trên đùi mình, không để ý đến biểu tình xấu hổ, khó xử của nam nhân, ôm nam nhân, đem cằm cọ cọ trên đầu y, nói: “Huống chi Đỗ Như Phượng ở bên người ta, bộ dáng của Vấn Thiên bảo đao trừ bỏ người của Thương Khung sơn trang, không ai thấy qua! Trên giang hồ biết đến, bất quá cũng chỉ là nghe đồn thanh hắc đao bảy tấc, hiện giờ đột nhiên xuất hiện một thanh Vấn Thiên bảo đao, Cung chủ Bích Tâm Cung có thể đoán được là ta, cũng không phải việc khó! Nhưng hắn nói cái gì trợ giúp ta…… Ha hả, ta thực không dám trông cậy! Cho dù chỉ dựa vào hai trăm mười hạ cấp trong tay, ta cũng có thể nắm chắc an toàn trở lại Tuyệt Cốc! Chỉ là Tín Môn thật sự quá mức đáng ghét, giống như ruồi bọ bám sau người, chung quy không thể để cho nó bám tới Tuyệt Cốc, mặc dù bản cốc không e ngại gì, nhưng có mấy con ruồi bọ đến, cũng rất phiền!”
“Nhưng nếu cung chủ Bích Tâm Cung đến gây rối……” Liễu Như Phong thấy Nam Cung Thiên Mạc quyết tâm không chịu buông y ra, đành phải đình chỉ sự giãy dụa cực nhỏ…… Lại nói tiếp, thời gian một tháng, Nam Cung Thiên Mạc thực phi thường ôn nhu, nhưng nếu trở lại Tuyệt Cốc, mình tuyệt đối không thể tiếp tục phóng túng bản thân…… Như vậy, liền như vậy đi, dù sao…… nhóm người Dạ Bát còn có ai không biết việc mình thị tẩm……
Nam Cung Thiên Mạc ôm Liễu Như Phong đang trầm tĩnh lại, nguyên tưởng rằng, bình thường ôm nam nhân cường hãn như Liễu Như Phong, sẽ phi thường vướng víu, nhưng cảm giác hiện tại, lại tốt ngoài dự đoán!
“Như Phong, ” Nam Cung Thiên Mạc nghĩ nghĩ, há mồm ngậm lấy vành tai của nam nhân, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe rõ, thấp giọng nói: “Trước khi phụ thân tiến vào Cấm Địa, từng nhắc nhở ta, tuyệt đối không nên đi trêu chọc Bích Tâm Cung! Bích Tâm Cung giống Tuyệt Cốc, cũng là ẩn cư tránh đời, phụ thân nói, là lời nói của lịch đại cốc chủ truyền xuống, không nên tính toán trêu chọc Bích Tâm Cung. Mỗi một cốc chủ, khi tiến vào cấm địa, đều sẽ để cho cốc chủ tiếp vị phát trọng thệ, mà ta, đương nhiên cũng không ngoại lệ! Ta phát trọng thệ, trừ phi Bích Tâm Cung đối Tuyệt Cốc hạ thủ trước, nếu không tuyệt không chủ động đối địch cùng Bích Tâm Cung!”
“Cốc chủ!” Liễu Như Phong kinh hãi mà ngẩng đầu, nhìn Nam Cung Thiên Mạc, ngay cả khi Nam Cung Thiên Mạc cúi đầu hôn lên đôi môi của mình cũng không có cảm giác. (Kiểu này dễ bị ăn sạch lắm nha!)
“Ha hả……” Nam Cung Thiên Mạc nhẹ nhàng cắn môi dưới của Liễu Như Phong, nói: “Ta cũng không biết là vì sao, bất quá, cùng chúng ta có quan hệ gì? Ta chỉ biết, Bích Tâm Cung cùng Tuyệt Cốc coi như là có tình cảm nhiều đời, xem xét lại không thể tránh được, nhưng có lẽ Mộ cung chủ cũng sẽ không đối Tuyệt Cốc hạ độc thủ a?!”
“Cốc chủ, tin tức chúng ta tự mình tìm hiểu, trên giang hồ còn đang vì năm thanh hắc đao xuất hiện trước sau mà chém giết, ngũ đại môn phái lại không có dị động, cung chủ Bích Tâm Cung lại nói……” Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, thấp giọng nói.
“Đợi tin tức ảnh vệ tìm hiểu truyền lại, liền biết chân tướng! Bất quá, bất luận Mộ cung chủ nói là thật hay giả, chúng ta cũng phải làm chút chuẩn bị, Như Phong, chuẩn bị nhiều một chút, chậm nhất sau hai canh giờ, ba người chúng ta dịch dung, ly khai Nam Dương!” Nam Cung Thiên Mạc nghiêng đầu, nhìn nhìn Đỗ Như Phượng đi ra từ một bên, cười nói.
“Vâng” Liễu Như Phong rũ mắt, không dám nhìn tới sắc mặt của muội muội.
Đỗ Như Phượng nhìn Nam Cung Thiên Mạc ôm Liễu Như Phong bên cạnh thạch bàn, giật mình, trên mặt ửng đỏ, cúi thấp đầu, dời bước rời đi. Ít nhất, một đoạn thời gian này, Nam Cung cốc chủ đối ca ca thực sự rất tốt, không phải sao? Tuy rằng, hắn là bá đạo, là kiêu ngạo. Nhưng đối ca ca, chung quy cũng là ôn nhu…… Huống chi, ca ca cũng nói qua, yêu vị Nam Cung cốc chủ này…… Tuy rằng hai người bọn họ đều là nam nhân…… Ân…… Nhưng nhìn qua, cũng không có gì không ổn…… Trọng yếu nhất chính là, ca ca nhìn qua thực hạnh phúc…… (>///< Hạnh phúc…… a a ~~~!)
※※※
Trong khách điếm tại một thôn trang nhỏ cách không xa thành Nam Dương Phủ.
“Cung chủ, thật muốn giúp cốc chủ Tuyệt Cốc kia sao?” Nến đang cháy trên bàn, Ly Thương thật cẩn thận mà nhìn cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch, nhẹ giọng dò hỏi.
Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch lười biếng mà ngẩng đầu, trông Ly Thương liếc mắt một cái, ôn hòa nói: “Sẽ đi, nếu như…… bản cung không ngủ!” (ò.ó!??)
Ly Thương không hỏi lại, xoay người, đem đệm chăn trên giường trải cho tốt, lại sửa sang gối đầu một chút.
Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch nhìn nhìn bóng dáng cước bộ bất ổn của Ly Thương, thân thể thon dài, cặp mông tròn vểnh, ánh mắt hơi hơi mờ ám. (=.=!!! Toát mồ hôi lạnh!)
“Cung chủ, có cần nghỉ ngơi?” Ly Thương xoay người lại, nhìn thấy hai mắt chứa đầy dục vọng của cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch, hơi hơi ngẩn ra, gục đầu xuống, nhẹ giọng hỏi.
“Cởi y phục, xoay lưng lại, nắm đỉnh giường!” Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch khàn giọng mệnh lệnh nói. (Thấy hợp nhịp không!?? 3, 3, 3! Thật ra trong bản raw là 4, 4, 4; nhưng ta thấy như vậy cũng không khác lắm!)
Quả nhiên! Ly Thương thở dài trong lòng, nhưng không chần chừ, duỗi tay giải khai vạt áo trước ngực, bỏ đi y phục toàn thân, lộ ra thân thể xích lõa, “Đinh đương” trong tiếng vang trong vắt, thiết liên tinh xảo xuyên qua nhũ lạp trước ngực, đan xen quấn quanh thắt lưng, trở lại trước người, mắc vào phân thân nơi hạ phúc, nhục hành hơi cương bị một thiết liên tinh tế trói buộc, một sợi xích màu kim loại thẳng tham nhập vào đỉnh phân thân, bên trong chiếc lỗ thật nhỏ kia, thiết liên phía dưới dường như buộc chặt, quấn quanh hai khỏa túi ngọc bên cạnh phân thân, làm cho người ta nhìn thấy, có một loại dục vọng tàn bạo. Lại xuống phía dưới, ẩn ẩn duỗi hướng phía sau giữa hai chân……
Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch không lên tiếng, vẫn ôn hòa mà cười.
Ly Thương xoay người sang chỗ khác, hai tay giơ lên cao, cầm lấy khối gỗ nơi đỉnh giường, nghĩ nghĩ, hơi hơi tách ra hai chân, lưng quay về phía Bích Tâm Cung Mộ Bạch,
Thiết liên rũ giữa chân, đi tới phía sau, ẩn vào giữa hai mông……
Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch chậm rãi đứng lên, đi đến phía sau Ly Thương, cười lạnh đánh giá thân hình xích lõa, nhẹ nhàng mà mở ra cặp mông chặt chẽ, bí huyệt đỏ tươi dâm mĩ, huyệt khẩu bởi vì khẩn trương, mà mở ra hợp lại, dịch thể sáng trong theo thiết liên bên trong bí huyệt trượt xuống……
Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch nhẹ nhàng kéo thiết liên tinh xảo kia, nhìn nhìn thiết liên ở trong bí huyệt một ngày trượt ra, thân thể xích lõa đưa lưng về phía mình hơi hơi run rẩy, tấm lưng trần nhẵn bóng, chảy ra mồ hôi lạnh tinh mịn dày đặc!
Kéo động thiết liên, lôi theo nhũ lạp cùng phân thân phía trước, Ly Thương nhắm mắt, hô hấp thoáng có chút hỗn loạn, trước ngực cùng phân thân nổi lên đau đớn quen thuộc, Ly Thương lại cắn chặt đôi môi, không dám phát ra một tia thanh âm.
Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch không dừng tay, tinh khí bằng ngọc gắn với thiết liên bị dẫn ra, ngọc khí xanh thẫm tráng kiện mà cực đại, rất khó tưởng tượng ngọc khí như vậy, cư nhiên vẫn đặt trong cơ thể Ly Thương.
Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch nhìn nhìn ngọc khí ướt át kia, cười lạnh một tiếng, bàn tay lôi kéo thiết liên nhẹ buông lỏng……
Thân hình trước mắt nháy mắt căng thẳng, cơ bắp trên lưng khối khối nổi lên, nhưng không đột ngột, ngược lại làm cho người ta cảm thấy được một loại mỹ cảm cường hãn.
Ngọc khí thô to không rơi xuống trên mặt đất, bị thiết liên kia treo lại, rũ giữa hai chân Ly Thương, nhẹ nhàng lay động……
Ly Thương cắn chặt môi, ngọc khí lúc này toàn bộ dựa vào thiết liên trên phân thân, đem phân thân hơi hơi ngẩng lên cũng kéo rũ xuống. Nhũ thủ bị xuyên qua còn chịu nhiều hơn, mà thiết liên trên hai túi ngọc, cũng bởi vì sức nặng của ngọc khí, mà dần dần chặt lại……
Đau đớn đột nhiên đánh úp lại, cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch phía sau đã không còn ý thương hại, đưa tinh khí tráng kiện không chút nào xứng đôi cùng dáng người hơi gầy của hắn kia đâm vào bí huyệt đỏ tươi, lập tức, mãnh liệt trừu sáp……
Thả lỏng…… Trong tâm Ly Thương mệnh lệnh chính mình, mười ngón cầm lấy đỉnh giường đã gắt gao co lại, cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch không đụng chạm đến thân thể Ly Thương, chỉ là phát tiết không ngừng mà trừu tống trong bí huyệt phía sau y. Ngọc khí treo dưới thân bị động tác va chạm làm cho lắc lư với biên độ lớn. Ly Thương hung hăng mà cắn môi mình, sức nặng của ngọc khí, khiến phân thân cùng nhũ thủ đau đến khó chịu được, thiết liên lắc lư ma sát lại khiến những nơi mẫn cảm toàn thân càng không ngừng bị đụng chạm, kích thích! Ly Thương muốn kêu to, muốn khóc, muốn cầu xin tha thứ……
Nhưng cuối cùng, y cái gì cũng không làm, chỉ rũ đầu, cắn chặt môi mình, không cho bản thân phát ra một thanh âm nào, bởi vì cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch, không thích y tại loại thời điểm này phát ra bất luận thanh âm nào! Vô luận là vui thích, hay là đau đớn.
Ly Thương chịu đựng hơi hơi cong thắt lưng xuống, đem cặp mông của mình nhấc lên cao, tách hai chân ra thêm một chút, thuận tiện cho động tác thô bạo của nam nhân phía sau hưởng thụ……
※※※
“Đắc đắc đắc……” Tiếng vó ngựa thanh thúy truyền đến.
Ba con tuấn mã ngẩng đầu cất vó, như thi đua, tranh nhau trước sau mà lao đến.
Vài người qua đường, quay đầu, chỉ thấy trên con bảo mã toàn thân tuyết trắng đi trước, một thanh niên ăn mặc theo kiểu phú gia công tử đang ngồi, áo trắng đai ngọc, thần thái phi dương.
Trên hai con ngựa nâu nhạt phía sau, một thiếu nữ mặt tròn bình thường, một thanh niên đôn hậu thành thật, đều ăn mặc kiểu tôi tớ, theo sát con ngựa trắng.
Ba con tuấn mã như gió lốc chạy qua, vung lên từng trận bụi đất, chỉ chốc lát sau, liền đi xa……
“Cốc chủ, phân đà của Tín Môn kia còn bao xa?” Vẻ mặt thiếu nữ mặt tròn bình thường hưng phấn, đánh ngựa chạy nhanh hơn vài bước, nhìn nhìn phú gia công tử trên con ngựa trắng đi đầu mà hỏi.
“Phượng nhi!” Thanh niên đôn hậu thành thật cau mày, kêu.
“Ở ngay trong thôn phía trước, mặt ngoài là một tửu quán, thực tế là phân đà của Tín Môn!” Phú gia công tử quay đầu lại, nhìn nhìn thanh niên đôn hậu thành thật, lại nhìn nhìn thiếu nữ mặt tròn, cười cười, hồi đáp.
Ba người trên ngựa lúc này, chính là ba người Nam Cung Thiên Mạc, Liễu Như Phong, Đỗ Như Phượng sau khi dịch dung cải trang.
Đỗ Như Phượng có chút kích động mà sờ sờ trường tiên bên hông, hơi chần chừ, nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Nhưng cốc chủ, hiện tại trên giang hồ không phải còn đang loạn sao? Vì cái gì chúng ta phải ở thời điểm này đối phó Tín Môn?”
Liễu Như Phong nhìn Nam Cung Thiên Mạc, giải thích nói: “Tin tức ảnh vệ truyền lại lúc trước, ngũ đại môn phái đã dần dần rút tay, tuy rằng mặt ngoài, vẫn làm ra vẻ cướp đoạt hắc đao, nhưng trên thực tế người liều mạng, chỉ có những bang phái giang hồ không hiểu rõ chân tướng, cùng những du hiệp độc hành! Thoạt nhìn ngũ đại môn phái phân tán chung quanh, hiện giờ lại đều chậm rãi tụ họp hướng về Phượng Tường Phủ. Sau đó, Vấn Thiên bảo đao giả mạo, lúc trước không người hoài nghi, bốn thanh đao giả của cung chủ Bích Tâm Cung làm, mới vừa xuất hiện giang hồ, ngay cả chúng ta đều không biết tình hình cụ thể, ngũ đại môn phái liền lập tức bắt đầu bứt ra lui về phía sau, nếu như không có tin tức của Tín Môn, nam thiên bắc địa, bọn họ như thế nào có thể biết được tình hình?”
“Chỉ là, nếu ngũ đại môn phái đã biết đó là Vấn Thiên bảo đao giả mạo, vì sao không liên lạc những người khác dừng tay?” Đỗ Như Phượng nghi hoặc hỏi.
“Phượng nhi, ” Nam Cung Thiên Mạc xem thường mà nói: “Chỉ cần ngũ đại môn phái bảo toàn thực lực, bọn họ vẫn là thái sơn bắc đẩu trên giang hồ! Về phần những cao thủ bên cạnh, chết thì chết, nếu chết hết, mới không có người uy hiếp đến địa vị của bọn họ!”
Đỗ Như Phượng ngạc nhiên sau một lúc lâu, không nói gì mà nghiêng nghiêng đầu.
Nam Cung Thiên Mạc cười nói: “Nếu ngũ đại môn phái nghĩ bọn họ có thể đối phó được bổn tọa, đương nhiên bổn tọa sẽ hảo hảo cho bọn họ một cái giáo huấn! Bất quá trước đó, tuy rằng Tín Môn chỉ là một ít nông phu tôi tớ, bách tính bình dân, nhưng luôn nhìn chằm chằm bổn tọa, cũng có chút phiền phức, cho nên, Phượng nhi, một lần phải giải quyết xong!”
Đỗ Như Phượng kiêu ngạo mà giương giương đầu, nói: “Cốc chủ yên tâm, không phải là chỉ là gây chuyện sao? Phượng nhi biết nên làm như thế nào!”
※※※
Sắp tới buổi trưa, trong khách điếm, tửu điếm náo nhiệt nhất.
Hô quát vung quyền, chén đến bát đi, chưởng quầy mập mạp của tửu điếm nhìn nhìn tân khách đầy sảnh đường, cười híp mắt.
Ngoài cửa lớn người đến người đi, một thiếu nữ mặt tròn bình thường bước vào.
Chưởng quầy béo ngắm một cái, không để ý nhiều mà quay đầu đi. Thiếu nữ bình thường như vậy, thật sự rất nhiều, hơn nữa thoạt nhìn, thiếu nữ áo vải váy vải, không phải là nhà có tiền gì, nhiều nhất là mua rượu cùng thức ăn một ngày mang đi, kiếm được không bao nhiêu tiền bạc! Việc nhỏ như vậy, đương nhiên có tiểu nhị ứng phó. Chưởng quầy béo trong nháy mắt liền đem thiếu nữ vừa mới bước vào cửa, từ trong đầu ném ra ngoài……
“Cô nương, cô nương! Xin hỏi cô nương muốn gì?” Một tiểu nhị đi lên tiếp đón, đánh giá cao thấp y phục Đỗ Như Phượng một cái, tuy rằng miệng nói lời cung kính, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn.
Đỗ Như Phượng cười lạnh một tiếng, duỗi tay đẩy nhẹ nhàng trước ngực tiểu nhị.
Tiểu nhị thân bất do kỷ, nghiêng ngả lảo đảo mà thối lui vài bước, mắt thấy Đỗ Như Phượng đi tới trước quầy, “Ba” một cái, vỗ trên quầy.