Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Trong mật thất u tĩnh, ánh nến lập lòe, tranh tối tranh sáng. Trong lư hương, trường hương trữ thần đặc chế đã đốt được một nửa.
Nam Cung Thiên Mạc ngồi xếp bằng trên giường đá bạch ngọc, đã điều tức được ba ngày, là thời điểm đánh mạnh vào Tuyệt Thiên thần công tầng thứ bảy……
Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, trên trán Nam Cung Thiên Mạc đã chảy ra mồ hôi rậm rạp, còn kém một chút! Phi thường thuận lợi, tại trong mật thất tĩnh tọa ba ngày, tạp niệm trong tâm thần đã sớm được thanh trừ, lại cố gắng dụng lực! Có lẽ sẽ thành công!
Nam Cung Thiên Mạc hít vào một hơi thật sâu, điều động công lực toàn thân, nhằm phía hai mạch Nhâm Đô……
Hương vị đậm đặc xông vào mũi, nhãn thần nhắm chặt, vừa rõ ràng vừa hỗn tạp, gương mặt quen thuộc từng bước từng bước thoảng qua trước mắt, trong tai vang lên tiếng thét chói tai, lời nói chế nhạo nghe không rõ lẫn lộn truyền đến, tâm thần rung mạnh! Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc không thể khống chế được nội lực mà nghịch chuyển, huyết khí toàn thân dậy sóng……
Đau! Thật là khó chịu! Sự tình đã nắm chắc được như thế nào lại thất bại?
“Công tử…… Công tử……”
Ai? Ai đang gọi? Đầu đau quá, không được ồn!
“A……” Nam Cung Thiên Mạc không thể chịu đựng được hô to một tiếng, mở mắt.
Ngọc thạch phía đối diện phản ra ánh sáng chiếu lên gương mặt đổ đầy mồ hôi, là ai? Đó là ai? Nhãn thần màu đỏ, vẻ mặt dữ tợn……
Nam Cung Thiên Mạc kêu lên một tiếng, hai tay đánh ra, ngọc thạch ứng thanh mà vỡ!
Phía sau ngọc thạch, một mảnh tơ lụa chợt lóe rồi biến mất.
Nam Cung Thiên Mạc hừ lạnh một tiếng, phóng người đánh tới, ngăn người nọ lại, hương vị thật nồng! Tiếng thét chói tai bên tai càng thêm lớn cùng hỗn độn, đầu càng ngày càng đau!
Đau…… Một phen chế trụ cổ họng người nọ! Ta cho ngươi lại ồn! Ta muốn giết ngươi!
“Công tử……”
Thanh âm kinh hãi mà duyên dáng hô to, là….. Lan nhi?
Mở to hai mắt, ngần ngại lại gần gương mặt người nọ, lông mày tinh xảo cong cong, hạnh nhãn xinh đẹp, da thịt tuyết trắng như ngọc —— là Lan nhi!
Không! Không thể giết nàng!!!
Hì hì…… Ha ha……
Đừng ồn! Lan nhi? Vì cái gì mặt của ngươi lại xấu như vậy? Xoắn thành như vậy?
Hắc hắc…… Hừ hừ……
Không được ồn! Hương vị thật nồng……
Lan nhi? Ngươi cầm trên tay là cái gì?
Ngửi ngửi? Là hương vị này, hương thơm nồng đậm khiến người phiền muộn phát cuồng!
Có người âm thầm đánh lại đây, muốn giết ta?
Muốn chết!!!
“A……” Tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết cắt qua vành tai.
Đây là? Thanh âm của Lan nhi! Không……
“Lan nhi!” Đầu Nam Cung Thiên Mạc đổ đầy mồ hôi, đột nhiên trợn mắt ngồi dậy! Trước mắt, là giường lụa màu lam nhạt……
“Công tử? Công tử ngươi làm sao vậy?” Thanh âm lo lắng từ bên giường truyền đến.
Nam Cung Thiên Mạc quay đầu, hai mắt đăm đăm nhìn thẳng bóng người bên giường, trường bào màu xám, khuôn mặt tuấn lãng, một đôi con ngươi đen như sao soi rọi —— Liễu Như Phong!
Thở hổn hển, tâm thần dần dần bình lặng xuống, lại mơ thấy tình hình ngày ấy……
“Công tử? Là gặp ác mộng?” Liễu Như Phong cẩn thận tra xét biểu tình trên mặt hắn, nhẹ giọng hỏi.
“Không sao! Ngươi trở về khi nào?” Nam Cung Thiên Mạc dụng lực nhắm mắt, bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, chỉ là, thật lạnh, toàn thân rét run. Lan nhi! Vì cái gì?!
“Thuộc hạ vừa trở về, Dạ Bát nói, công tử phân phó thuộc hạ trước tiên tới gặp công tử.” Ánh mắt Liễu Như Phong lo lắng, lấy ra một dải khăn trắng, ở trên mặt hắn đảo một vòng, thay hắn lau đi mồ hôi lạnh. Rũ mắt, cung thanh đáp.
Cảm giác ấm áp! Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười gật gật đầu, ý bảo thực sự có việc, đề nhẹ thanh âm, hỏi: “Thuận lợi?”
“Thuộc hạ vào dược phòng của Mẫn Tâm Nhân, không phát hiện huyễn hương công tử nói, bất quá, ở trong phòng, thực sự có đan dược thuộc loại mang theo hiệu quả thần trí hư ảo……” Liễu Như Phong lấy một cái bình sứ ra.
Nam Cung Thiên Mạc nhận, đổ ra một viên, ngửi ngửi, không có vị đạo nào. Hơi nghi hoặc nhìn về phía Liễu Như Phong.
Liễu Như Phong giải thích nói: “Bên ngoài viên thuốc này được bao phủ bởi một lớp dược phấn không vị, chỉ ngửi sẽ không thấy được, công tử đem nó mở ra liền biết.”
Nam Cung Thiên Mạc theo lời đem viên thuốc bóp nát, một cỗ hương vị đặc hơn xông vào mũi, Nam Cung Thiên Mạc mặt nhăn mày nhíu, cùng hương vị trong trí nhớ có chút tương tự, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.
Hương vị truyền ra, Liễu Như Phong run rẩy, giống như nhớ tới cái gì, sắc mặt đại biến, cúi thấp đầu, nói: “Nếu công tử không còn phân phó gì khác, thuộc hạ cáo lui trước!”
Thanh âm khô khốc khàn khàn ngoài ý muốn.
Nam Cung Thiên Mạc kinh ngạc nhìn y, trực giác thấy có chút không đúng, nghi hoặc hỏi han: “Làm sao vậy?”
Liễu Như Phong chần chừ trong chớp mắt, không trả lời.
Nam Cung Thiên Mạc duỗi tay nắm cổ tay y, làn da trong tay nóng như lửa. Nam Cung Thiên Mạc mặt nhăn mày nhíu, nâng mặt y lên, sắc mặt Liễu Như Phong cũng là một mảnh ửng hồng!
“Trúng dược?” Nam Cung Thiên Mạc nhìn ánh mắt y hỏi.
Trong lòng Liễu Như Phong biết tránh không khỏi, chỉ đành đáp: “Dược phòng của Mẫn Tâm Nhân, còn có một loại…… thôi tình dược (thuốc kích thích). Thuộc hạ đã từng chịu qua huấn luyện kháng dược độc, thật sự cũng không có gì, nhưng nếu lại ngửi được huyễn dược này……”
Liễu Như Phong có chút khô khốc mà nuốt nướt bọt, hầu kết không ngừng cử động, không tự giác liếm liếm đôi môi khô khốc, trong ánh mắt đã dẫn theo tia cầu xin, thấp giọng nói: “Thuộc hạ cần trở về bức dược tính ra, thỉnh công tử ân chuẩn!” (Cho đi mới lạ *cười gian*)
Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc thoáng động, không khỏi nhớ tới một đêm kia, Liễu Như Phong nằm ở dưới thân mình, cũng là ánh mắt cầu xin như vậy, chỉ là sắc mặt quá mức trắng bệch, hoàn toàn khác xa mị thái tối nay.
Ngón tay Nam Cung Thiên Mạc không tự chủ được mà xoa cánh môi khô ráo mềm mại kia, nhẹ nhàng cọ xát……
Nguyên bản đêm đó chỉ là nghĩ muốn một cái chứng minh, tuy nhiên không dự đoán được lại hôn y…… Sau đó cũng từng hối hận, không nên đối y như thế, cũng muốn buông tha y. Chỉ là…… Nam Cung Thiên Mạc thở dài, vẫn là không vứt bỏ được sự ôn nhu ấm áp hoàn toàn thuộc về mình kia a……
Duỗi tay bắt lấy cánh tay y, dùng sức kéo.
Liễu Như Phong không kịp phòng thủ một đầu ngã quỵ ở trên giường, cả kinh nói: “Công tử?”
Nam Cung Thiên Mạc xoay người đè lên y, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn dật, nói: “Ngươi tính dội nước lạnh sao? Hay là tự mình giải quyết?”
“Thuộc hạ……” Liễu Như Phong muốn nói, tuy rằng y tính toán hướng nước lạnh giải quyết, nhưng biểu tình trên mặt Nam Cung Thiên Mạc rõ ràng đang nói ngươi dám như vậy thử xem! (Bá đạo a~~!! Ta thích a~~! Hí hí!!)
Khóe môi Nam Cung Thiên Mạc cong lên, lộ ra một nụ cười tà, nhẹ nhàng mà hôn lên môi y, nói: “Ta giúp ngươi?”
Liễu Như Phong nhắm mắt lại, mở miệng để đầu lưỡi vào xâm lược, trong lòng cười khổ, hy vọng sẽ không thảm hơn so với lần trước, bất quá, lần này có dược, hẳn là…… sẽ dễ dàng vượt qua hơn một chút?
Tuy Nam Cung Thiên Mạc hỏi, nhưng một bàn tay đã lặng lẽ men theo thắt lưng y tiến vào giữa hai đùi. Cách một tấm vải, cảm nhận được hình dạng của hình trụ dài duyên dáng nổi lên, bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt……
Thân mình dưới thân nảy lên, mạt ửng đỏ trên mặt càng thêm diễm lệ, mi mắt nhắm lại run nhè nhẹ, lông mày tinh tế hỗn loạn nhè nhẹ nhíu chặt, nhìn qua, quyến rũ động lòng người ngoài ý muốn.
Nam Cung Thiên Mạc buông lỏng Liễu Như Phong sắp hít thở không thông ra, nhìn nhìn đôi môi bị mình cắn đến sưng đỏ, vừa lòng gặm cắn cổ y, đuổi theo sự lên xuống của hầu kết, nhẹ nhàng cắn, trên đỉnh đầu truyền đến nửa tiếng thở nhẹ hổn hển. Âm thanh trong trẻo ngày thường khi nhiễm tình hết sức liêu nhân.
Tiết tấu trên tay hơi hơi nhanh hơn, tại trên chiếc cổ mẫn cảm ấm áp của y khẽ mút cắn, thân mình dưới thân run rẩy không ngừng, nhưng thủy chung không có nửa phần tiếng động.
Nam Cung Thiên Mạc bất mãn, bàn tay nhẹ dùng sức nắm chặt, Liễu Như Phong nhíu mi, trên mặt hiện lên một tia đau đớn, nhưng vẫn cắn chặt môi, yên lặng không tiếng động.
Nam Cung Thiên Mạc thở dài, tại trên môi y nhẹ trác ( lại cái từ ‘mổ’ này XD~~~), ôn nhu nói: “Đừng nhịn! Cho ta nghe thanh âm của ngươi một chút.”
Liễu Như Phong hơi hơi cứng lại, môi rời ra, tiếng thở dốc trầm thấp từ trong môi bật ra……
Nam Cung Thiên Mạc cười, yêu thương mà hôn hôn môi y, buông tay, một ngón tay mở đai lưng buộc y sam của y ra, bờ ngực xích lõa nhiễm lên tình sắc đỏ ửng hiện ra, nhẹ nhàng mà vuốt ve trên da thịt màu tiểu mạch, cùng sự mềm mại của nữ tử hoàn toàn bất đồng, cơ bắp dưới tay thực tinh tế mà xinh đẹp, chứa đầy khí lực, lại không có một chút thịt dư thừa. Không khỏi nhớ tới đêm đó, tại chỗ sâu bên trong khối thân thể này thít chặt, hạ thân Nam Cung Thiên Mạc càng thêm nóng rực……
Đẩy đai lưng ra, một phen kéo xuống. Thân mình dưới thân cứng đờ, tiếng thở dốc thật sâu nhợt nhạt nháy mắt biến mất.
Nam Cung Thiên Mạc sửng sốt, thanh tỉnh lại, nghĩ lại đêm hôm đó đồng thời bản thân hưởng thụ, y lại khắc sâu đau đớn quá mức, bây giờ cứ thế kháng cự theo bản năng.
Nam Cung Thiên Mạc cúi người hôn đôi môi Liễu Như Phong do không tự giác mà lại cắn, ôn nhu mút, đầu lưỡi khẽ liếm từng phân từng tấc, một tay nhẹ nhàng cầm phân thân hình dạng xinh đẹp kia, mềm nhẹ nhu động……
Thân thể dưới thân dần dần mềm trở lại, Nam Cung Thiên Mạc nuốt môi dưới của y, nhẹ nhàng hôn cắn, nói: “Ngoại trừ ta, ngay cả chính ngươi, cũng không cho cắn nó một lần nữa!”
Trên mặt Liễu Như Phong càng đỏ, nhẹ giọng xác nhận, lại bị Nam Cung Thiên Mạc một lần nữa xâm nhập bên trong môi.
Nam Cung Thiên Mạc một bên liếm hôn mỗi một chỗ nhỏ mềm bên trong môi y, một bên lặng lẽ duỗi tay, tại bên ngoài cúc huyệt nhắm chặt nhẹ nhàng nhu ấn.
Thẳng đến khi hô hấp Liễu Như Phong đã trở nên gian nan, cúc huyệt u tĩnh kia cũng dần dần mềm ra, Nam Cung Thiên Mạc rốt cục buông Liễu Như Phong ra, tự tay thăm dò từ ám cách (hộp tủ ngầm) lấy ra một cái hộp ngọc, duỗi ngón tay khoét ra một khối, trong lúc y còn thở, nhẹ nhàng mà đè ép đi vào……
“Ách……” Liễu Như Phong phát ra một tiếng kinh sợ hổn hển, thân thể theo bản năng căng thẳng.
Nam Cung Thiên Mạc dừng động tác nơi đầu ngón tay, ngón tay nông nông tiến vào, dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nội vách non mềm, cố nén xúc cảm vì sự kìm chặt nóng rực kia khiến dục vọng rục rịch, cúi người ngậm một khoả anh đào trước ngực y, tinh tế nhấm nháp trêu đùa……