Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 54

Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Trong bóng đêm, trên cửa cung Lạc Dương Cung, treo cao một vài chiếc đèn lồng giấy trắng nhỏ, dưới hỏa đăng mông lung, vài tên thị vệ Lạc Dương Cung cảnh giác tuần tra động tĩnh bốn phía.

Từ xa, một hàng các ngọn hỏa đăng tiếp cận, vài tên thị vệ không khỏi đồng thời nắm thật chặt vũ khí trong tay.

Ngọn hỏa đăng càng ngày càng gần, dần dần có thể thấy rõ người trước mặt.

“Là công tử đã trở lại!” Vài tên thị vệ thủ vệ nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, mặt mang sắc mặt vui mừng nghênh tiếp.

“Tham kiến công tử!” Vài tên thị vệ đồng thời khom mình hành lễ.

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà khẽ gật đầu, hỏi: “Trong cung có phát sinh chuyện gì không? Phó thống lĩnh đã trở về chưa?”

Một gã thị vệ đáp: “Hồi bẩm công tử, trong cung vô sự, phó thống lĩnh đã hồi cung, Chu thống lĩnh ở thư viện chờ công tử.”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà phất phất tay, hướng Dạ Thập bên cạnh ăn mặc như thị vệ bình thường liếc mắt một cái.

Dạ Thập gật đầu, xoay người ẩn vào chỗ tối.

Đi vào thư viện, Chu Chính Thành đã chờ từ sớm cùng Mẫn Tâm Nhân vội vàng tiếp đón.

“Công tử.” Hai người nhất tề thi lễ, kêu.

“Ân.” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống.

Chu Chính Thành, Mẫn Tâm Nhân nhìn nhau, công tử quay lại lúc này, hẳn là bị Lễ phu nhân cự tuyệt!

Mẫn Tâm Nhân nhìn nhìn Chu Chính Thành, tiến lên một bước, ôn nhu nói: “Công tử không cần sinh khí, Lễ phu nhân nếu dễ dàng đáp ứng như thế, cũng sẽ không phải là Lễ phu nhân đã chống đỡ Trác Tiêu Cung bốn năm qua!”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cười cười, nhìn nhìn hai người, nói: “Ai nói ta sinh khí? Nếu tối nay Lễ phu nhân đáp ứng, ta ngược lại sẽ hoài nghi bụng dạ nàng khó lường! Không vội, đợi Vân Thanh Cung đến vài lần, Lễ phu nhân một lòng muốn bảo toàn Tứ đệ, còn sợ nàng không hướng ta cầu cứu sao?”

Chu Chính Thành cùng Mẫn Tâm Nhân nghe hắn nói như vậy, yên lòng, nhất tề gật đầu.

“Chính Thành, ” Nhãn thần Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà vừa chuyển, nhìn Chu Chính Thành, nói: “Việc tối nay như thế nào?”

Chu Chính Thành nghe vậy, thần sắc không khỏi đại biến, khuôn mặt nhăn nhó, nói: “Tô Lánh hiện thân trước, nghĩ muốn bức Tàng Kiếm Cung cùng thuộc hạ liều chết, thuộc hạ tùy thời thả Thập Tam công tử Đinh Tường, trốn hướng mười người Trác Tiêu Cung gác cửa cung, không nghĩ......”

“Như thế nào? Liễu Như Phong thả Thập Tam công tử Đinh Tường?” Sắc mặt Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà trầm xuống, sát khí trong mắt chợt lóe.

Vẻ mặt Chu Chính Thành đau khổ, lắc đầu, nói: “Không có chuyện này.”

“Nga? Như vậy, bằng võ công của Liễu Như Phong, chắc là đã giết Thập Tam công tử Đinh Tường?” Thần sắc Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà buông lỏng, khôi phục ngữ khí ôn hòa.

Sắc mặt Chu Chính Thành càng khổ, thở dài, nói: “Thuộc hạ nhất thời thất sách, để cho Thập Tam công tử Đinh Tường dẫn theo hơn ba mươi tên thuộc hạ trốn hướng cửa cung, ảnh vệ Tàng Kiếm Cung cũng ở trong đó, Liễu Như Phong bị ảnh vệ kia cuốn lấy, chín người Trác Tiêu Cung không thể ngăn cản, Thập Tam công tử Đinh Tường cùng hơn mười tên thuộc hạ đào thoát, thuộc hạ theo sau đuổi giết, không nghĩ Thập Tam công tử Đinh Tường trốn vào Võ Điện! Thuộc hạ không dám xông vào Võ Điện, chỉ đành để lại vài người giám thị, liền tự về Lạc Dương Cung, hướng công tử bẩm báo!”

“Hừ!” Tươi cười trên mặt Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà thu lại, không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn về phía Chu Chính Thành.

Chu Chính Thành cúi đầu đứng yên, tuy là mùa hạ, nhưng toàn thân giờ phút này lại cảm thấy rét run.

Mẫn Tâm Nhân thấy tình hình như vậy, cười duyên một tiếng, một đôi bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, ôn nhu nói: “Công tử, việc này nguyên cũng không thể trách Chu thúc được, ai ngờ ảnh vệ kia cư nhiên lại vì để cho Thập Tam công tử Đinh Tường đào thoát, mà cùng Liễu Như Phong liều mạng? Bất quá cũng bởi vậy, Liễu Như Phong kia mới tự thừa nhận xuất thân Tử Điện! Lại nói, tuy là Thập Tam công tử Đinh Tường đã trốn thoát, nhưng đối chúng ta mà nói, tất cả cũng không phải đều là chuyện xấu!”

“Như thế nào?” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà quay đầu nhìn phía Mẫn Tâm Nhân, nhíu mày hỏi.

“Ha hả, Thập Tam công tử Đinh Tường là nhi tử của Võ Điện điện chủ Đinh Bất Nhị, trong Tuyệt Cốc, mọi người đã sớm biết! Đinh Bất Nhị làm trái cốc quy, bảo hộ Thập Tam công tử Đinh Tường, giống với tiền lệ Lễ phu nhân chủ trì Trác Tiêu Cung! Công tử chỉ cần thỉnh cầu cốc chủ, các trưởng lão công nghị (nghị luận chung), liền có thể một hòn đá ném hai con chim, đi hai trở ngại lớn! Đến lúc đó, Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc, Thập Tam công tử Đinh Tường còn không phải vật trong tay công tử sao? Muốn khi nào thì động thủ, toàn bộ tùy công tử cao hứng!”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nghe được lời này, trên mặt lộ ra ý cười, phản thủ cầm lấy cánh tay tinh tế, cười nói: “Tâm Nhân không hổ là người đa mưu túc trí của ta! Chỉ là nếu Lễ phu nhân cam tâm buông tha thân phận cốc chủ Đệ Tam phu nhân, phải làm như thế nào cho phải?”

Mặt Mẫn Tâm Nhân ửng hồng lên, thẹn thùng trừng mắt nhìn Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà liếc mắt một cái, nhìn nhìn Chu Chính Thành, nói: “Như thế, không hợp tâm ý công tử sao? Năm đó Đại phu nhân vì buồn bực Lễ phu nhân mà chết, Lễ phu nhân nếu tự mình buông tha thân phận bảo mệnh, công tử còn có gì băn khoăn? Muốn thu muốn diệt Trác Tiêu Cung, Lễ phu nhân sống hay chết, toàn bộ còn không phải tùy tâm ý công tử sao?!”

Chu Chính Thành đứng yên một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tận lực làm nhạt đi sự tồn tại của chính mình. Đáng tiếc, hình thể của hắn, tuy thấp lùn nhưng lại phi thường thô béo......

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà quay đầu lại nhìn Chu Chính Thành, thần sắc trong mắt nhu hòa, trên mặt nổi lên vẻ đạm đạm xin lỗi, cười nói: “Chu thúc, vừa rồi là Thiên Tà thất lễ, mong rằng Chu thúc đừng ghi tạc trong lòng!”

“Công tử không cần như thế, xưng hô Chu thúc, Chính Thành vạn lần không dám nhận! Năm đó nếu không có Đại phu nhân, Chu Chính Thành sớm bị cốc chủ xử tử. Công tử là cốt nhục duy nhất của Đại phu nhân, hiện giờ Chính Thành chỉ mong có thể nhìn thấy một ngày kia công tử ngồi trên vị trí cốc chủ, đã đủ mãn nguyện!” Chu Chính Thành ảm đạm cười, lẳng lặng nhìn Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, thần thái lúc này, nào có nửa phần thô tục lỗ mãng?

Trong nhãn thần Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà là ấm áp, đứng dậy, một tay nắm Mẫn Tâm Nhân, tay kia thì kéo Chu Chính Thành lại, quả quyết nói: “Chu thúc đối Thiên Tà, trong lòng Thiên Tà biết rõ! Chuyện trong cung, mong Chu thúc tiếp tục chu toàn! Về phần Lễ phu nhân! Hanh hanh…! Thiên Tà muốn nàng cũng phải nếm thử tư vị người thân cốt nhục chết thảm ngay trước mặt mà bất lực....”

“Người nào?” Chu Chính Thành đột nhiên hét lớn một tiếng, mắt nhìn cửa phòng, thân hình nghiêng qua, đã bay tới trước cửa......

“Thuộc hạ Dạ Thập, hồi bẩm công tử!” Cửa phòng mở ra, Dạ Thập một thân phục sức thị vệ bình thường điểm ngón chân, người nhẹ nhàng lui về phía sau vài thước, né qua một kích lôi đình của Chu Chính Thành!

“Chính Thành, trở về!” Sắc mặt Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà lạnh lẽo, sớm buông Mẫn Tâm Nhân ra, hai tay nắm sau lưng, đạm đạm kêu.

Chu Chính Thành nghe tiếng thu chưởng, lui tới bên cạnh Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà.

Ảnh vệ Dạ Thập thấy thế, cũng không nói nhiều, đi vào trong phòng, quỳ xuống đất bẩm: “Tám người Trác Tiêu Cung ở Hình viện, đã ngủ. Còn thi thể hai người khác, đặt ở trong viện.”

“Nga?” Hai người đã chết? Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhướn mày, nhìn về phía Chu Chính Thành bên cạnh.

Chu Chính Thành nhẹ nhàng gật đầu.

“Đứng lên đi!” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhìn Dạ Thập quỳ trước mặt, mỉm cười nói. Xong lại quay đầu nhìn phía Chu Chính Thành, ôn tồn nói: “Chính Thành, Dạ Thập là tâm phúc của Thiên Tà, không cần đề phòng như thế!”

Trong mắt Ảnh vệ Dạ Thập hiện lên một tia cảm động, đứng dậy, nói: “Dạ Thập là ảnh vệ, việc nên nhớ, tự nhiên sẽ không quên!”

Ba người trong phòng tất nhiên hiểu được ngụ ý của Dạ Thập: việc không nên nhớ kỹ, tự nhiên cũng sẽ không để lại trong lòng!

Dạ Thập nói xong, không nhìn ba người trong phòng, ẩn vào chỗ tối nơi góc phòng, không một tiếng động.

“Công tử?” Chu Chính Thành hỏi nhìn về phía Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà.

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà gật gật đầu, nói: “Như vậy, hừng đông ta liền đi Tuyệt Thiên Cung báo cáo phụ thân, thỉnh hắn triệu tập các điện, các trưởng lão Tuyệt Cốc thương nghị việc này! Chính Thành, ngày mai ngươi đi Hình viện, đem việc tối nay Trác Tiêu Cung bị tập kích, kể lại phân trần, xem động thái tám người kia như thế nào! Nhất là Liễu Như Phong! Nếu không thể để cho ta sử dụng, việc gì phải để hắn sống!”

Chu Chính Thành gật đầu đáp: “Chính Thành thấy mười người trong Hình viện, đều không phải đối Trác Tiêu Cung trung thành tận tâm, đều lộ ra ý đầu nhập công tử! Chỉ là Liễu Như Phong xuất thân Tử Điện, tuổi trẻ khí thịnh, công tử nếu muốn hắn thật tâm đầu nhập Lạc Dương Cung, chỉ sợ công tử còn phải tốn nhiều tâm hơn......”

“Ta biết!” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà mỉm cười, đáp, “Hình viện không phải đã chết hai người sao? Ngày mai chúng ta đến nhìn một cái cho phải đạo!”

“Vâng” Chu Chính Thành thấy mặt Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà lộ vẻ mệt mỏi, thức thời cúi người hành lễ, cáo từ rời đi.

※※※

Trác Tiêu Cung, tiểu viện.

Dương quang ấm áp rơi vào trong viện, Nam Cung Thiên Mạc một thân kình trang (kình = cứng, sức mạnh; trang = trang phục; chắc là loại trang phục dành cho luyện võ), cầm trường kiếm trong tay, nhắm chặt hai mắt, đứng trong viện.

Một trận gió nhẹ thổi qua, phiến phiến lá cây chậm rãi rơi xuống. Nam Cung Thiên Mạc mạnh mở mắt, trường kiếm trong tay vung lên, trường thân bay lên, nhảy lên giữa không trung, trường kiếm nhẹ sáng, như tia chớp đâm xuyên mà qua, kình phong chợt khởi, trường kiếm trong tay Nam Cung Thiên Mạc múa không ngừng, vẽ ra đóa đóa kiếm hoa, thân hình chớp động, bóng kiếm hiện lên, vạt áo tung bay, tóc dài phiêu đãng......

Không qua khoảng thời gian hai đợt hơi, thân hình Nam Cung Thiên Mạc rơi xuống đất, lá cây đầy trời đều bị cắt nát, cách thân Nam Cung Thiên Mạc một bước chân, chỉnh chỉnh tề tề, rơi thành một vòng......

“Công tử, ‘ Tuyệt Thiên Cung ’ đưa mật tín tới!” Một tiếng gọi nhẹ, Dạ Thất hiện thân, quỳ gối một bên thân cây, hai tay cầm thư, cung kính giơ lên cao khỏi đỉnh đầu.

Ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc vừa chuyển, trường kiếm vào vỏ, lấy tay tiếp nhận, nhìn nhìn mặt bìa không chữ, tay hơi run mở phong thư ra, hơi hơi đảo qua, không khỏi nhíu mày.

“Đi thỉnh phu nhân cùng tổng quản!” Nam Cung Thiên Mạc xoay người trở về phòng, thấp giọng phân phó.

“Vâng” Dạ Thất thi lễ xong, thân hình yên lặng biến mất.

※※※

“Mạc nhi, có chuyện gì?” Lễ phu nhân đi vào trong phòng, hơi có vẻ mệt mỏi nhu nhu cái trán, dựa vào cửa sổ ngồi xuống.

“Nương còn vì việc đêm qua mà phiền não?” Nam Cung Thiên Mạc lấy qua trà nóng trên bàn mới được người đưa lên, rót hai chén, đem tới trước mặt Lễ phu nhân cùng tổng quản Thiên Hành.

“Đêm qua Vân Thanh Cung tập kích Trác Tiêu Cung ta, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đêm tối đến viện trợ, nếu không phải đã biết Lạc Dương Cung cùng Vân Thanh Cung kết minh, chúng ta tất nhiên vô cùng cảm kích! Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đề nghị, đem Mạc nhi ngươi đưa vào trong Lạc Dương Cung, bảo hộ an toàn!” Tổng quản Thiên Hành nhấc chén trà lên, uống xong một ngụm, nhẹ giọng nói, “Ta cùng với nương ngươi thương lượng nguyên một đêm, đánh giá việc này Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà làm là muốn đem toàn bộ Trác Tiêu Cung thu vào trong tay......”

“Nương, đại ca mặc dù cùng Vân Thanh Cung kết minh, nhưng đại ca muốn lên làm cốc chủ, như thế nào có thể dung Lục công tử Trữ Thanh? Lạc Dương Cung, Vân Thanh Cung cuối cùng cũng sẽ hợp nhất. Trước mắt đại ca muốn tăng cường thực lực, cũng là vì thế mà chuẩn bị! Nhưng nhìn khắp Tuyệt Cốc, trừ bỏ kẻ điên như ta, hạ cấp của bọn công tử các cung khác, có người nào mà đại ca dám yên tâm?” Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, nói: “Liễu Như Phong hồi báo, đại ca đối đãi mười người chúng ta đưa đi rất tốt, ý mời chào rõ ràng không thể nghi ngờ! Đêm qua Lạc Dương Cung tập kích Tàng Kiếm Cung, người chúng ta đưa đi cũng bị lệnh tham dự vào trong đó. Thập Tam công tử Đinh Tường từ cửa cung đám người Liễu Như Phong gác mà đào thoát!”
Bình Luận (0)
Comment