Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 6

Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Hắn là chủ nhân của y, vô luận hắn muốn y làm gì, bản thân đều phải hết sức phối hợp! Trong lòng một lần lại một lần cảnh cáo bản thân. Liễu Như Phong biết rõ, bản thân vừa rồi cảm thấy cực độ khẩn trương cùng hổ thẹn, mất thần trí theo bản năng mà hành động, dĩ nhiên đã làm Nam Cung Thiên Mạc tức giận. Cố gắng khống chế bản năng phản kích của bản thân, không phản kháng, không giãy dụa......

Nhè nhẹ thở ra một hơi, nhìn thấy ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc lạnh như băng, bằng thanh âm nhu thuận, Liễu Như Phong nói: “Công tử...... Chủ nhân thỉnh bớt giận, thuộc hạ chỉ là, chưa bao giờ như thế...... Thuộc hạ mất tâm trí, mới có thể làm ra, hành động như vậy, nguyện nhận trừng phạt......”

Nói xong, Liễu Như Phong duỗi tay, tiến vào trong áo thăm dò, chạm đến hạ thân của Nam Cung Thiên Mạc, nhẹ nhàng cầm lấy hạ thân mềm mại của người đang nổi giận kia, thấy hắn không phản đối, bắt đầu lấy lòng. Ngày xưa, vì thường hầu hạ khi Nam Cung Thiên Mạc mắc bệnh, Liễu Như Phong sớm đã rõ ràng như thế nào mới có thể làm cho Nam Cung Thiên Mạc đạt được khoái cảm lớn nhất, lúc này vì lấy lòng Nam Cung Thiên Mạc, cũng là vì tránh cho Nam Cung Thiên Mạc có thể sẽ có hành động bạo ngược, dùng hết tất cả các động tác cùng kỹ xảo.

Nam Cung Thiên Mạc lạnh lùng nhìn cặp mắt kia biểu lộ nhu thuận, không hề che giấu thân hình, căng tấm lưng, hai chân thon dài mở rộng, khoảng giữa hai chân, nhìn một cái hết thảy không sót gì, nhục nha ( nhục = thịt, nha = chồi….., tự ráp tự hiểu đi -.-!!!) mềm nhũn, trong bụi cỏ ( lông ở chỗ ấy ấy… -.-!!!!) ẩn hiện hai khỏa tiểu cầu, cùng với mật động phía dưới, chặt chẽ khép kín.

Nhãn thần Liễu Như Phong hiện giờ nhìn chăm chú phía dưới, cơ hồ ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, có cảm giác bị một loại rắn độc cực đại nhìn chăm chú, hơn nữa, độc này chính là loại tuyệt độc, tính toán đem mỗi một khối xương trên toàn thân mình, chậm rãi cắn nát rồi ăn, nhưng vẫn là trực tiếp mà bắt đầu hạ khẩu men theo thân thể y......

Trêu ngươi thay, bản thân cũng không thể có nửa phần động tác thoát ly hoặc phản kháng, bởi vì con rắn độc này, cũng chính là chủ nhân của y......

Một bên tay khống chế hết sức để lấy lòng Nam Cung Thiên Mạc, không bởi vậy mà mất đi lực đạo; một bên ép xuống bản năng muốn thoát ly thân thể hắn, khó khăn duy trì tư thế ngay cả bản thân cũng cảm thấy thực hổ thẹn. Thậm chí, còn ngẩng đầu, lộ ra cổ họng yếu ớt.

Hàn ý trong không khí dần dần biến mất, thân thể trần trụi, mẫn cảm cảm giác độ ấm trong phòng chậm rãi tăng trở lại. Phân thân nóng rực trong tay cực lực chậm rãi mà ngẩng cao đầu...... Liễu Như Phong nhìn thấy ánh mắt kia dần dần dịu đi, dưới đáy lòng trộm nhẹ thở phào.

Tư thái như vậy, thực rõ ràng là lấy lòng Nam Cung Thiên Mạc, tình tự nổi giận chậm rãi dịu đi. Nguyên nhân phải chăng là do đã lâu không được người đụng chạm qua như thế? Phản ánh bản năng chính là bản mệnh? (bản mệnh theo ngũ hành, ở đây ý nói Mạc ca ‘chế’ ra một bản mệnh mới tên là ‘bản năng’ -.-!!!) Nam Cung Thiên Mạc híp mắt lại suy nghĩ, nhìn khối thân thể không chút nào phòng vệ trước mắt.

Bàn tay đặt tại ngực Liễu Như Phong, tại trái tim nhẹ nhàng miết tìm, ngón tay không an phận thăm dò, mân mê khỏa nhũ lạp (2 cái chấm trên ngực ấy… ko cần nói rõ chắc cũng hiểu -.-!!!) nho nhỏ, nhìn chiếc cổ thon dài mà yếu ớt kia, đúng vậy, yếu ớt! Chỉ cần xốc nhẹ, căn bản không cần phí nhiều khí lực, là có thể làm cho sinh mệnh y biến mất khỏi thế gian! Nhịn không được mà cúi đầu, môi áp sát, khẽ cắn mỗi một tấc. Thân mình dưới thân run rẩy; ngón tay lấy lòng nơi hạ thân tạm ngưng lại trong chốc lát. Quả nhiên với y, địa phương trí mạng nhất, cũng là địa phương mẫn cảm nhất.

Nam Cung Thiên Mạc hơi hơi thở hổn hển, kỹ xảo của Liễu Như Phong quả thật không tồi, như vậy trong chốc lát, dục vọng nơi hạ thân, đã cứng rắn nóng rực lên, duỗi tay dò xét nơi cửa cúc huyệt tư mật kia, một ngón tay không chút do dự mà đâm vào.

Cả người Liễu Như Phong đều cứng đờ, nhưng không phát ra tiếng vang gì, chỉ là trên mặt hiện ra cảm giác hổ thẹn cực độ, cố nén đau đớn, khó khăn cùng yếu ớt, biểu tình hỗn tạp đan xen.

Nam Cung Thiên Mạc có chút hứng thú tới gần đầu Liễu Như Phong, gần gũi quan sát biểu tình trên mặt y. Ngón tay ác ý chuyển động, bên trong thông đạo là cảm giác non mềm, ấm áp, chặt chẽ, khô ráo, bóng loáng, khiến hạ thân y sưng trướng lên, rõ ràng không thể chịu được đãi ngộ trước mắt. Mà biểu tình trên mặt Liễu Như Phong, lại kích thích dục vọng Nam Cung Thiên Mạc.

Vô luận trong lòng vẫn chưa hết lửa giận, hạ thân vẫn sưng trướng dâng trào, Nam Cung Thiên Mạc quả thật có dục vọng muốn lập tức tiến vào khối thân thể này. Trong đầu xẹt qua hình ảnh Liễu Như Phong vì phòng bị mà lộ ra sát khí sắc bén, Nam Cung Thiên Mạc cười lạnh, hắn đối với bản thân phát hạ lời thề, nếu y làm không đến nơi, liền trực tiếp giết y đi! ( Ác ma a~~~!! Ta sợ a~~~!!)

Rút ngón tay ra, nhẹ nhàng cầm cánh tay còn đang lấy lòng kia, bàn tay thuận theo mà buông ra. Nam Cung Thiên Mạc xoay người phủ lên trên khối thân hình dịu ngoan này, đem dục vọng bản thân để tại nơi huyệt khẩu căn bản không có chuẩn bị tốt, phần eo mạnh mẽ, mạnh chỉnh đỉnh vào......

“......” Liễu Như Phong cắn chặt răng, đem tiếng kêu thảm cơ hồ muốn thốt ra mà nuốt trở về, hai tay sờ soạng chăn đệm dưới thân, thanh âm xé lụa vang lên, thân thể không thể điều khiển mà tự động run rẩy, cơn đau bạo liệt kia không thể mở miệng, thổi quét toàn thân, thừa nhận thân thể bị nam nhân xâm nhập, nguyên bản có thể yên lặng nhẫn nại thống khổ, nhưng không khống chế được mà cảm thấy hổ thẹn, trong khoang miệng tràn đầy hương vị huyết tinh. Tuy rằng tinh tường biết người gây cho mình sỉ nhục cùng đau đớn kia là ai, nhưng vẫn cơ hồ phải dùng hết khí lực toàn thân mới khống chế bản thân không giãy dụa phản kích.

Nam Cung Thiên Mạc biết rõ hành động của bản thân, nơi ấy chưa bao giờ cất chứa qua dị vật, bị một ngón tay xâm nhập qua gần bị thương, lại không dừng lại cho Liễu Như Phong có cơ hội thích ứng, liền thô bạo tiến vào, mà huyết dịch do bị xé rách lại làm tăng thêm độ thấm ướt, một bên mạnh mẽ rút ra, lại hung hăng dụng lực mà tiến vào, một bên lạnh lùng nhìn phản ứng trong mắt Liễu Như Phong.

Liễu Như Phong gần như chết lặng, không tiếng động nhẫn nại chịu đựng màn tra tấn lăng trì này, môi dưới cơ hồ bị chính mình cắn nát. Nói hầu hạ, còn không bằng nói là một hồi hình phạt không cho phép có nửa phần chống cự! Công tử! Chủ nhân của ta, ngươi đã vừa lòng?

Đêm tối bao phủ trong phòng, im lặng mà trầm mặc, chỉ có thanh âm va chạm nặng nề, vang tại trong căn phòng trống.

Nam Cung Thiên Mạc bình tĩnh nhìn người dưới thân, mặt trắng bệch, một cỗ máu đỏ tươi theo khóe môi uốn lượn chảy xuôi xuống dưới, đọng lại mà hiển hiện đầy đủ trên chiếc cổ thon dài của người đang đau đớn cao cao ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy cảm giác hổ thẹn cùng đau đớn, nửa người trên do nhẫn nại thống khổ mà hơi hơi căng cứng, các múi cơ bụng phân minh, hiện ra khối thân thể cường hãn đầy khí lực, bàn tay hai bên nổi lên gân xanh, gắt gao nắm chặt đệm giường dưới thân, cứng cỏi, thừa nhận dục vọng ở phía dưới huyệt khẩu y, đệm giường trắng như tuyết đã bị máu nhiễm đỏ một mảnh, đôi chân dài cường kiện mà rắn chắc, hơi hơi co quắp, vẫn dịu ngoan tách ra một bên, thân thể bị bao phủ dưới thân vì đau mà chảy ra mồ hôi lạnh, theo động tác của hắn mà như không xương, chuyển động theo......

Nội vách non mềm mà nóng rực, gắt gao hút vào dục vọng của hắn, thông đạo chặt chẽ ướt mềm, run rẩy bao vây lấy phân thân hắn mà chôn vùi thật sâu, khiến người sảng khoái phát cuồng. Ánh mắt thống khổ mà ẩn nhẫn, biểu tình kiên cường mà yếu ớt, tư thái hoàn toàn thần phục, tia lửa giận nơi đáy lòng Nam Cung Thiên Mạc rốt cục cũng tiêu hết. Nam Cung Thiên Mạc dùng hai tay giữ chặt tấm lưng không có một tia nhu nhược mà kiên cường dẻo dai kia, không hề dụng tâm khống chế lực đạo bản thân, theo bản năng, kịch liệt trừu tống. (rút ra rút vào….) – (Ta đỏ mặt a~~ -.-!!!)

Đột nhiên, Nam Cung Thiên Mạc ngẩng cao đầu, hai tay siết chặt nắm tại trên lưng, khoái cảm mạnh mẽ vọt lên, toàn thân cơ thể đều căng ra, một cỗ chất lỏng nóng rực bắn vào chỗ sâu bên trong thân thể Liễu Như Phong, Nam Cung Thiên Mạc thở ra một hơi thật sâu, thân mình mềm nhũn, ngã vào trên thân thể Liễu Như Phong.

Liễu Như Phong âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tùy ý Nam Cung Thiên Mạc ở trên người mình. Một bên dồn dập hô hấp, một bên duỗi tay gắt gao ôm mình.

Yên lặng nằm một hồi, nghe thấy hô hấp của Nam Cung Thiên Mạc đã khôi phục bình thường, Liễu Như Phong giật giật thân mình nhưng hai tay của Nam Cung Thiên Mạc lại mạnh mẽ ôm chặt, Liễu Như Phong đành phải ngừng lại, ngoan ngoãn để mặc hắn ôm, không có ý định đứng dậy rời đi.

Miệng vết thương nơi hậu đình vẫn còn đổ máu, nếu cứ để như vậy, có thể mất máu mà chết hay không? Liễu Như Phong có chút tự giễu mà cười khổ.

Nam Cung Thiên Mạc ôm thân mình trong lòng, lẳng lặng nằm trong chốc lát, phân thân vẫn chôn tại bên trong cơ thể nóng bỏng cùng non mềm kia, tư vị tốt ngoài dự liệu, tuy rằng lúc mới bắt đầu, dẫn theo phát tiết lửa giận, Liễu Như Phong hoàn toàn không có kỹ xảo đáng nói, thân mình chỉ cứng ngắc, bị động thừa nhận, nhưng sau khi làm xong, vẫn khiến mình vô cùng sảng khoái. Cứ để như vậy trong chốc lát, vừa mới phát tiết qua, phân thân đã mềm đi, tại bên trong hậu huyệt, được tràng vách mềm mại mà chặt chẽ bao vây lấy, không ngờ lại căng cứng lên......

Nam Cung Thiên Mạc không thể không buông hai tay ra, nếu cứ ôm như vậy, hắn không thể cam đoan mình có thể không ‘làm’ y một lần nữa hay không.

“Công tử......” Liễu Như Phong cúi đầu kêu, muốn đứng dậy, tuy rằng Nam Cung Thiên Mạc đã buông y ra, thế nhưng y lại còn ngồi chồm hổm ở hai chân hắn......

_______________

Lúc đầu ta tự kỷ cùng tủi thân vì ‘tự đào mồ chôn mình’, nay đọc xong khúc cuối của chương này ta thấy mình ko còn cô đơn nữa vì đã có Phong ca gia nhập đội ngũ rùi a ~~~~!! Hố hố~~~!!! XD~~~ Người ta đã tha cho rùi còn ‘vô tình ngồi lên’!! Hố hố~~~!! XD~~~

Mà hem bít đâu~~!! Sao ko có ai com cho ta hết vậy????

Ta giận… ta dỗi…. ta…. ta…. ta ko bít đâu a~~~!!!

Hứ! Giận òi! Ra chơi game Tru Tiên cho đỡ bực! Hứ!
Bình Luận (0)
Comment