Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Liễu Như Phong hơi gật đầu, nhìn thị vệ mang đầy thương tích, nhíu nhíu mày, hỏi: “Các ngươi có nhớ rõ người động thủ?”
“Nhớ rõ, Liễu thống lĩnh yên tâm, đám thỏ con này, cho dù hóa thành tro, chúng ta tuyệt đối cũng có thể nhận ra......” Đám người Lý Thụ bảy mồm tám lưỡi, liên thanh nói.
“Được rồi, theo ta vào.” Liễu Như Phong không muốn nhiều lời, xoay người liền đi hướng cửa viện Hình đường.
“Đứng lại! Hình đường trọng địa, chưa được cho phép, không được tự tiện xâm nhập!” Bốn gã thị vệ Lạc Dương Cung gác cửa viện hét lớn một tiếng, ngăn ở trước mặt Liễu Như Phong.
Nhiều ngày nay, Liễu Như Phong bận rộn việc hồ sơ văn án, mặc dù thị vệ trong cung nội đấu, bẩm báo trước mặt y, cũng bất quá chỉ là nói hai câu ngoài miệng, liền bỏ qua. Thị vệ ban đầu lo lắng vài ngày, dần dần, đã không đem tân nhậm Thống lĩnh thị vệ Liễu Như Phong để vào trong mắt.
“Tránh ra.” Liễu Như Phong đạm đạm nói.
“Thỉnh Liễu thống lĩnh đưa ra thủ lệnh của công tử hoặc của Nhuế Đường chủ!” Bốn gã thị vệ lạnh lùng thốt.
“Như thế nào? Các ngươi không tính là thị vệ Lạc Dương Cung? Không thuộc quyền quản lý của ta?” Liễu Như Phong vẫn bình tĩnh nói như cũ, nhìn không ra chút tức giận.
“Xin thứ cho chúng thuộc hạ vô lễ, thuộc hạ mang chức trách trong người, không dám tự tiện để Liễu thống lĩnh đi vào!” Bốn gã thị vệ âm dương quái khí (ngữ điệu kì quái), ngoài miệng nói tuy vô cùng cung kính, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ trào phúng.
Thân hình Liễu Như Phong chợt lóe, “Ba ba ba ba!” Bốn cái tát giòn vang, khiến cho mọi người giữa sân đều chấn động.
Bốn gã thị vệ há to miệng, đồng thời một tay ôm mặt, hai mắt trừng trừng, kinh sợ nhìn thẳng Liễu Như Phong, đứng thẳng bất động trên mặt đất.
Không đợi bốn người mở miệng, Liễu Như Phong đã chậm rãi nói: “Thân là thị vệ Lạc Dương Cung, ngăn cản Thống lĩnh thị vệ, là dĩ hạ phạm thượng! Thân là thị vệ Hình đường, phát sinh tranh đấu trước mắt không lên ngăn lại, là thất trách! Hai tội cùng phạm một ngày, ấn theo quy củ có thể lập tức xử tử, niệm tình các ngươi đi theo công tử nhiều năm, đợi lát nữa, tự đi Hình Đường Các lĩnh phạt tám mươi roi!”
“Đi con mẹ ngươi! Ngươi là cái quái gì? Bất quá chỉ vì cầu mạng sống, trà trộn vào tạp nham Lạc Dương Cung chúng ta, đừng tưởng rằng vỗ vỗ mã thí (vỗ mã thí = vỗ mông ngựa, ý nói nịnh bợ), liền lấy được hoan tâm của Chu tổng quản, coi chính mình là nhân vật lớn! Nói cho ngươi biết, Hình đường chúng ta không ăn cú lừa này đâu!” Bốn người thẹn quá thành giận, nghe nói võ công Liễu Như Phong lợi hại, không dám tiến lên động thủ, chỉ đành chửi ầm lên.
Liễu Như Phong đến Lạc Dương Cung không lâu, chắc cũng không dám giết người của Lạc Dương Cung.
Tay trái Liễu Như Phong run lên, trường kiếm ra khỏi vỏ, tay phải tiếp nhận, thuận thế vung lên, từ cổ họng một người xẹt qua, trong nháy mắt nhập vào ngực tên còn lại.
Mọi người khiếp sợ!
Không ai nghĩ Liễu Như Phong dám thật sự giết người —— vô luận là hai người ngã xuống, hay là mọi người đang đứng......
Thấy hai người kia rõ ràng không sống nổi, kiếm Liễu Như Phong, hướng cổ họng người thứ ba!
Hai người còn sống tuy rằng vẫn không thể tin Liễu Như Phong cư nhiên không hề băn khoăn, nhưng sống chết trước mắt, bất chấp tất cả, hai người hét lớn một tiếng, chẳng những không trốn, ngược lại rút binh khí ra, hướng Liễu Như Phong đánh tới ——không phải hai người tự nhận dựa vào võ công có thể thắng được Liễu Như Phong, mà là nơi đây chính là cửa viện Hình đường, tin tưởng thị vệ Hình đường nghe được tiếng vang, chắc chắn sẽ ra trợ giúp......
Đám người Lý Thụ quát mắng, rút binh khí ra, muốn lên trợ giúp Liễu Như Phong.
Lại nghe”Pua pua” hai tiếng, thân thể xẹt qua trước mắt ba người, hai gã thị vệ Hình đường kia trừng lớn hai mắt, thân mình mềm nhũn, rồi ngã xuống. Máu tươi chảy ra từ cổ họng, nhất thời chưa tắt thở, tay chân run rẩy, thần tình kinh hãi, tuyệt vọng cùng thống khổ......
Vẻ mặt trên mặt Liễu Như Phong bình thản, vẫn không có chút lửa giận như cũ, nhìn bốn người trên mặt đất cơ hội sống đã tuyệt, chậm rãi nói: “Nhục mạ Thống lĩnh, dĩ hạ phạm thượng. Ta đã cho các ngươi cơ hội, lại không biết hối cải, ta cũng chỉ có thể y theo quy củ mà làm việc!”
Trường kiếm vung lên, lặng lẽ vào vỏ, Liễu Như Phong không thèm nhìn bốn người trên mặt đất liếc mắt một cái, hướng trong viện mà đi.
Nhóm Lý Thụ kinh hãi ngốc lăng trong một cái chớp mắt, thu hồi binh khí, bước nhanh đi theo phía sau Liễu Như Phong, chỉ là nhìn phía ánh mắt Liễu Như Phong, có thêm vài phần lửa nóng......
Trong viện đã tụ tập hai mươi danh thị vệ Hình đường nghe thấy động tĩnh ngoài viện, chỉ tiếc, bọn họ chạy ra mặc dù nhanh, nhưng không nhanh bằng kiếm của Liễu Như Phong!
Thấy Liễu Như Phong dẫn hơn mười danh thị vệ Trác Tiêu Cung đi tới, bọn thị vệ Hình đường liếc nhau, nhìn nhìn bốn người trên mặt đất giãy dụa khí tuyệt, yên lặng tránh ra tạo thành một đường ở giữa......
Nhuế Thân thấy Liễu Như Phong tiến đến đại đường, vẻ kinh ngạc trong mắt chợt lóe, thần tình tươi cười, đi lên đón tiếp, nói: “Nhuế Thân kiến quá Liễu thống lĩnh, không biết hôm nay Liễu thống lĩnh đến đây, có chuyện gì quan trọng?”
Ánh mắt Liễu Như Phong chuyển động, ngồi phía trên chủ vị giữa đại đường, chính là Phó thống lĩnh Tô Lánh!
Trong lòng Liễu Như Phong âm thầm rùng mình, Tô Lánh, Nhuế Thân cùng ở trong đại đường, xem ra đám người Lý Thụ bị đánh, quả là đáng giá.
Liễu Như Phong chắp tay cười nói: “Nguyên lai Tô Phó thống lĩnh đã ở Hình đường, Liễu Như Phong thất lễ.”
Tô Lánh cúi đầu nhấp trà, chỉ nghe không nhìn.
Cử chỉ này cực kỳ thất lễ, Liễu Như Phong cũng không để ý, trong lòng tính toán, chuyển hướng Nhuế Thân, nói: “Nhuế Đường chủ, vừa rồi ngay tại ngoài viện Hình đường, phát sinh tranh đấu, không biết Nhuế Đường chủ cùng Tô Phó thống lĩnh có biết hay không?”
Nhuế Thân muốn trả lời, một gã thị vệ bên cạnh đến gần Nhuế Thân, nói nhỏ một hồi.
Sắc mặt Nhuế Thân đại biến, hừ lạnh một tiếng, căm tức nhìn Liễu Như Phong, quát: “Liễu thống lĩnh, vì sao vô cớ lạm sát thị vệ Hình đường ta?”
“Dĩ hạ phạm thượng, tội này đáng chết!” Sắc mặt Liễu Như Phong cung kính, ngồi xuống nhìn Tô Lánh.
Tô Lánh thản nhiên tự đắc mân mê bình phẩm chén trà trong tay, tựa hồ hết thảy sự việc giữa đại đường, đều không có quan hệ cùng hắn.
Nhuế Thân cười lạnh liên tục, nói: “Dĩ hạ phạm thượng? Bọn họ canh giữ cửa viện, như thế nào lại đắc tội công tử? Sao ta không biết?”
Liễu Như Phong rốt cục đem ánh mắt quay lại trên mặt Nhuế Thân, chậm rãi nói: “Nguyên lai Nhuế Đường chủ cho rằng trừ bỏ công tử, Chu tổng quản, Tô Phó thống lĩnh, ngươi, thì ta không được coi là thượng cấp của bọn họ?!”
Nghe thấy Liễu Như Phong đem Tô Lánh cùng chính mình cũng tính ở trong đó, Nhuế Thân hung hăng nhìn chằm chằm Liễu Như Phong, tức giận nói: “Liễu thống lĩnh, ngươi cố tình nói trái nói phải chúng ta sao? Ngươi nói bọn họ dĩ hạ phạm thượng, chứng cớ đâu?”
Liễu Như Phong mỉm cười, nói: “Thân là thị vệ Lạc Dương Cung, ngăn cản Thống lĩnh thị vệ tiến vào Hình đường, có phải là dĩ hạ phạm thượng hay không? Như Phong nghĩ rằng, có lẽ là do thái độ làm người của Nhuế Đường chủ khoan dung, khiến cho bọn hắn quên mất quy củ, liền thay Nhuế Đường chủ ra tay, giáo huấn nho nhỏ một chút, bốn người này lại chửi ầm lên. Nhục mạ thượng cấp, có phải dĩ hạ phạm thượng hay không? Phạm sai hai lần, nếu lại tha thứ, mất mặt, không chỉ còn là mặt của Nhuế Đường chủ......”
Thần sắc trên mặt Nhuế Thân biến đổi đột ngột, cười lạnh nói: “Liễu thống lĩnh, vu khống, người đã chết, tự nhiên tùy vào ngươi nói!”
“Lúc ấy có mười lăm thị vệ trong cung, chính mắt thấy, Nhuế Đường chủ tại sao lại nói lời ấy?” Liễu Như Phong thu ý cười, thần sắc dần lạnh xuống.
“Không sai, Liễu thống lĩnh nói tất cả đều là sự thực......” Đám người Lý Thụ đều mở miệng.
“Ha ha ha......” Nhuế Thân cười to, lãnh nhãn đảo qua đám người Lý Thụ, khinh thường nói: “Người Trác Tiêu Cung các ngươi miệng mồm dơ bẩn, tất nhiên là nói giúp cho Liễu, Thống, lĩnh, của, bọn, ngươi!”
Đám người Lý Thụ, sắc mặt không khỏi xanh mét.
Trong phòng nhất thời lặng im, chỉ còn tiếng ồ ồ thở dốc cố nén tức giận của vài người, cùng tiếng Nhuế Thân đắc ý cười lạnh......
“Ba ba......” Tiếng vỗ tay vang lên.
Liễu Như Phong nhẹ nhàng mà vỗ tay, ý cười trên mặt không giảm, nhưng trong mắt đã lạnh như băng, nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ bốn gã thị vệ bình thường, như thế nào có thể có can đảm như vậy, nguyên lai là có chỗ dựa!”
Nhuế Thân cười lạnh, nói: “Liễu thống lĩnh nói lời này là có ý tứ gì? Nhuế Thân nghe không hiểu!”
“Công tử sớm đã phân phó, thị vệ trong cung không phân lẫn nhau, đều cùng là người Lạc Dương Cung, Nhuế Đường chủ lại một lời một cái Trác Tiêu Cung, đổi trắng thay đen, chỉ hươu nói ngựa! Xem ra là không đem công tử để vào trong mắt!” Liễu Như Phong nhìn chằm chằm Nhuế Thân, chậm rãi nói.
“Liễu Như Phong! Ngươi lạm sát thị vệ trong cung, nói xấu Hình đường đường chủ, là dụng ý ra sao? Ngươi đã ngậm máu phun người, bụng dạ khó lường, Nhuế mỗ không muốn cùng ngươi nói chuyện, liền đi thỉnh công tử chủ trì công đạo!” Nhuế Thân cao giọng gầm lên, nhấc chân liền hướng ngoài cửa bước đi.
Liễu Như Phong không ngăn trở, chỉ lạnh lùng nói: “Đối diện Hình đường này, chính là chỗ ở của phó dịch dưới sự quản hạt của Chu tổng quản!”
Nhuế Thân đình chỉ cước bộ, vẻ mặt khó có thể chấp nhận, đứng ở tại chỗ, nhất thời tiến thoái lưỡng nan......
Phó thống lĩnh Tô Lánh vẫn an tọa một bên, lúc này cầm bát trà trong tay để qua một bên, đứng dậy, tươi cười đầy mặt, xen giữa hai người, ôn tồn nói: “Hai vị, việc gì phải như thế? Tất cả mọi người đều vì công tử mà làm việc, lại nói, coi như là người một nhà. Đến đến đến, xin bớt giận, mọi người ngồi xuống chậm rãi thương lượng......”
Trong lòng Nhuế Thân biết Tô Lánh cấp cho hắn bậc thang, tất nhiên theo lời ngồi xuống.
Liễu Như Phong thâm ý nhìn thoáng qua Tô Lánh, xoay người ngồi, nhìn Nhuế Thân, nói: “Nhuế Đường chủ, có nên nói chuyện thị vệ trong cung nội đấu hay không?”
Nhuế Thân nghiêng mắt nhìn Liễu Như Phong liếc mắt một cái, lửa giận khó bình ổn, lập tức cười lạnh nói: “Đây không phải là việc của Liễu thống lĩnh sao? Việc gì lại cùng Nhuế Thân trao đổi?”
Liễu Như Phong đạm đạm nói: “Bởi vì một bên nội đấu, trốn vào Hình đường. Tại hạ muốn mời Nhuế Đường chủ cùng nhau đem những người này tìm ra!”
Tô Lánh nhướng mày.
Nhuế Thân bỗng nhiên đứng lên, cả giận nói: “Liễu Như Phong! Ngươi muốn điều tra Hình đường?!”
Liễu Như Phong không nói lời nào, chỉ nhìn Nhuế Thân, ánh mắt lại kiên định nói cho Nhuế Thân biết rằng, đúng là như thế.
Nhuế Thân giận dữ, ngực phập phồng cực liệt, sau một lúc lâu, mới nói ra lời, nói: “Liễu thống lĩnh, thứ cho ta khó có thể tuân mệnh! Liễu thống lĩnh, Nhuế mỗ khuyên ngươi một câu, nơi này là trọng địa Hình đường của ta, ở ngoài viện Hình đường phát sinh tranh đấu, tất nhiên là do mấy người không biết tốt xấu, đến sinh sự, bị đánh cũng là xứng đáng.”
Liễu Như Phong khẽ gật đầu, trào phúng nói: “Nguyên lai Nhuế Đường chủ cho rằng bốn gã thị vệ có gan dám xông vào Hình đường được hai mươi tám gã thị vệ trông coi! Không biết công tử tin hay không tin?”
“Ngươi!” Nhuế Thân căm tức nhìn Liễu Như Phong.
Tô Lánh thở dài, khuyên nhủ: “Liễu thống lĩnh, Nhuế Đường chủ không phải có ý tứ này. Có thể là bọn họ ở ngoài viện nhìn thấy thị vệ có cừu oán, xung đột ngôn ngữ, dẫn tới thị vệ Hình đường vây đánh cũng không chừng! Bất quá, Liễu thống lĩnh muốn điều tra Hình đường, cũng có chút quá mức. Đều xin hai vị bớt giận. Không bằng như vậy đi, Nhuế Đường chủ tra xét xem thị vệ nào tham dự tranh đấu lần này, ấn theo quy củ xử trí. Liễu thống lĩnh cũng trở về tùy ý phạt những người này. Việc này liền bỏ qua, như thế nào? Dù sao mọi người đều là người Lạc Dương Cung, việc ngày sau cần hợp tác lẫn nhau vẫn còn nhiều, không cần khiến cho quan hệ căng thẳng......”
Nhuế Thân do dự một cái chớp mắt, mở miệng nói: “Hảo, nể mặt Tô Phó thống lĩnh, việc này cứ như thế......”
Liễu Như Phong cười lạnh, Tô Lánh nói như vậy nhìn qua là hóa giải việc này, kì thực rắp tâm hiểm ác, huống chi nguyên bản Liễu Như Phong đã có tính toán khác, như thế nào có thể bỏ qua cơ hội danh chính ngôn thuận điều tra Hình đường này?
“Tô Phó thống lĩnh, thị vệ nội đấu, nguyên bản trách nhiệm là của ngươi cùng Thống lĩnh ta. Có câu, tróc tặc nã tạng (bắt kẻ trộm phải bắt đến tận nơi), làm gì có đạo lý chỉ xử trí một bên?” Liễu Như Phong nhìn thoáng qua Tô Lánh, thanh âm dần dần lạnh xuống.
Thần sắc Tô Lánh biến đổi, giận dữ nói: “Liễu thống lĩnh, phải hiểu nơi này không phải là Trác Tiêu Cung! Làm việc phải lưu lại một con đường sống cho người ta!”
Ánh mắt Nhuế Thân tàn nhẫn nhìn chằm chằm Liễu Như Phong, không muốn nói một lời, chỉ có ý tứ muốn động thủ.
Liễu Như Phong nộ tiếu một tiếng, nói: “Như thế nào? Thị vệ nội đấu, Thống lĩnh thị vệ không có quyền hỏi đến? Hình đường, Phó thống lĩnh không phải là hạ cấp của Thống lĩnh sao? Thật sự muốn tại hạ thỉnh công tử ra mặt? Tô Phó thống lĩnh, chỉ sợ đến lúc đó, không nên trách tại hạ hỏi công tử một câu chúng ta đến tột cùng có phải là người Lạc Dương Cung hay không!”
Ánh mắt Tô Lánh chợt lóe, thật sự không dám đến chỗ Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, chỉ đành hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, nói: “Nếu Liễu thống lĩnh không muốn nghe Tô mỗ khuyên bảo, khư khư cố chấp. Nghĩ hảo ý của Tô mỗ xem như ác ý, Tô mỗ cũng không nói nữa, cáo từ!”
Nhuế Thân ngẩn ra, không nghĩ Liễu Như Phong lại khó chơi như thế, mà ngay cả Tô Lánh cũng không có biện pháp. Nhưng lúc này chỉ còn mình hắn đối phó Liễu Như Phong, Nhuế Thân cũng không muốn, xem thái độ này của Liễu Như Phong, toàn bộ không xem người Lạc Dương Cung để ở trong mắt, nếu mạnh mẽ chống cự, dẫn đến động thủ, sự tình ầm ĩ lên, kinh động đến công tử, chỉ cần tra hỏi, liền biết ý định đám người chính mình, làm sao có thể có kết cục tốt?
Nhuế Thân đang do dự.
Tô Lánh đi được vài bước hướng ra phía ngoài. Đã thấy một cánh tay chặn ngang trước mắt.
Tô Lánh ngẩng đầu, đem một đôi bàn tay trắng nõn lồng vào nhau ở trong tay áo, cười nói: “Như thế nào? Liễu thống lĩnh tìm Tô mỗ là còn có việc?”
Liễu Như Phong cười cười, nói: “Tô Phó thống lĩnh xin dừng bước, mong rằng có thể cùng chúng ta chứng kiến, để tránh lại có người nói Liễu Như Phong ta ngậm máu phun người!”
“Loại sự tình này, thỉnh Liễu thống lĩnh thỉnh cao minh khác, Tô mỗ không có hứng thú tham dự!” Khóe mắt Tô Lánh dựng lên, nhấc chân muốn đi trước.
Liễu Như Phong bước nghiêng vượt qua một bước, lần thứ hai ngăn ở phía trước Tô Lánh, tươi cười dần dần lạnh đi, nói: “Tô Phó thống lĩnh, việc này tính ra, ngươi cũng phải quản, thỉnh lưu lại, đừng để tại hạ phải khó xử, đợi nhận rõ người tham dự nội đấu, đi hay ở tùy nhiên!”
Hai đấm tay Tô Lánh trong tay áo nắm lại càng chặt, trong lòng biết hôm nay Liễu Như Phong nhất quyết trả thù, trái lo phải nghĩ sau một lúc lâu, trở lại ngồi xuống, nộ tiếu nói: “Uy phong Liễu thống lĩnh thật lớn! Hôm nay Tô mỗ đã lĩnh giáo! Nếu Nhuế Đường chủ đáp ứng, Tô mỗ liền cùng Liễu thống lĩnh đi một vòng!”
Liễu Như Phong mỉm cười gật đầu, chuyển hướng Nhuế Thân, nói: “Nhuế Đường chủ thân là chưởng hình (người chấp chưởng hình pháp), tất nhiên biết rõ cung quy, như thế nào có thể cản trở Thống lĩnh làm việc? Như thế, vất vả cho hai vị!”
Trong lòng Tô Lánh, Nhuế Thân tức giận, nguyên tưởng rằng Liễu Như Phong vừa mới nhậm chức, tuyệt không dám đem việc này làm ầm ĩ, chỉ đành chấp nhận không công mà ăn phải cái phiền phức. Không nghĩ rằng Liễu Như Phong không cố kỵ việc gì, ngược lại lại khiến đám người chính mình ăn phải cái phiền phức. (Gập ông đập lưng ông nhá! Há há…!)
Liễu Như Phong đứng dậy, không để ý sắc mặt hai người Tô, Nhuế khó coi, dẫn đám người Lý Thụ, đi ra khỏi phòng trước.
Một hàng mọi người lần lượt điều tra từng phòng, từng gian từng gian.
Lục soát xong Hình đường viện, đám người Lý Thụ đã nhận ra mười thị vệ, có thị vệ Hình đường, cũng có hạ cấp thị vệ của Tô Lánh. Ấn theo tội danh nội đấu, nhận hình phạt bốn mươi roi, hành hình trước mặt mọi người.
Liễu Như Phong thấy sự việc như vậy, mục đích cũng đã đạt thành. Liền xoay người hướng Nhuế Thân, Tô Lánh cáo từ, ly khai Hình viện....