Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 67

Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Càng ngày càng gần, nhìn Nam Cung Thiên Mạc cách mười bước trước mắt, trên gương mặt đầy vẻ lo lắng của Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà ẩn ẩn nổi lên một nụ cười giả tạo......

Chu Chính Thành theo sát bên người Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, một đôi bàn tay đầy thịt cứng rắn như sắt, tung bay cao thấp, hộ ở phía sau Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà.

Lúc này toàn thân Nam Cung Thiên Mạc đã bị máu tươi thấm ướt sũng, ánh mắt điên điên mà cuồng loạn nhìn chằm chằm đám người Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà dần dần tiếp cận.

“A a a......” Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên thống khổ bạo rống một tiếng, đột nhiên xoay người, trên lưng máu chảy như nước, một kiếm chém bay một gã thị vệ Vân Thanh Cung tập kích từ phía sau thân, không thèm quan tâm đến tám gã địch nhân khác bên cạnh. Gào thét điên cuồng, hướng về phía giữa trận giao chiến dày đặc của Trác Tiêu Cung, Lạc Dương Cung cùng Vân Thanh Cung phía sau mà đánh tới......

Tám gã cao thủ Vân Thanh Cung nguyên bản đang vây khốn Nam Cung Thiên Mạc, tuy rằng sớm biết đã cùng Lạc Dương Cung kết minh, tối nay Lục công tử Trữ Thanh lại lật lọng đến tập kích Lạc Dương Cung. Nhưng làm cốc chủ phu nhân, hiển nhiên không bằng làm cốc chủ! Làm thủ hạ của cốc chủ phu nhân, hiển nhiên cũng không bằng làm thủ hạ của cốc chủ!

Hai người trước mắt, một tên là Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc đã điên rồi, một tên là Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà bình thường cường thế. Tám người liếc mắt nhìn nhau một cái, tâm ý tương thông, yên lặng bỏ qua Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc điên cuồng, cầm binh khí trong tay, đánh về phía Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà...... (Cái này có được xem là gậy ông đập lưng ông ko nhỉ!? XD~!)

Đáng chết! Trong lòng Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nổi giận, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ giơ lên thanh cương đao tinh luyện trong tay......

Chu Chính Thành hơi hơi cười khổ, cốc chủ sủng ái Nam Cung Thiên Mạc, tất cả người trong Tuyệt Cốc đều biết, lúc trước vì muốn giá họa, khiến cho Vân Thanh Cung nhận lấy tội danh sát hại Nam Cung Thiên Mạc, chịu đựng lửa giận của cốc chủ, chuyện này, chỉ có ba người Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, Lục công tử Trữ Thanh giả mạo cùng chính mình là biết được! Không nghĩ đến lúc này, lại mua dây buộc mình......

Chu Chính Thành bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Nam Cung Thiên Mạc như hổ nhập đàn dê, cuối cùng không dám để một mình Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đối địch, vung song chưởng lên, tiến công lên.

Lục công tử Trữ Thanh giả mạo bên tường viện, đôi mi thanh tú nhíu lại, không khỏi có chút lo lắng, lo lắng nhìn thân ảnh Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà trong viện, muốn đem mấy người kia gọi trở về, để tránh đả thương tới Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, nhưng lại sợ có người nghi ngờ, nhất thời không khỏi do dự khó quyết định, đứng thẳng bất động trên mặt đất......

Đang trong lúc đó, ánh lửa lấp lóe, bóng người họp lại, chỗ cửa Thích viện, vô số thị vệ Lạc Dương Cung dũng mãnh mà vào, hai người phía trước, chính là Liễu Như Phong cùng Tô Lánh!

“Công tử!” Tô Lánh nhìn thấy Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cùng Chu Chính Thành bị bảy, tám người vây quanh ở giữa, kinh hãi hô một tiếng, mang theo thủ hạ thị vệ, lên hỗ trợ.

Liễu Như Phong thấy cả người Nam Cung Thiên Mạc đều là máu, tóc tai bù xù, quần áo rách nát, trong lòng càng giận dữ, vừa sợ vừa vội, ngay lúc này Nam Cung Thiên Mạc đem một gã thủ vệ Lạc Dương Cung trước người một kiếm chém thành hai nửa, ngẩng đầu lên, cười ha ha mấy tiếng, cười đến toàn thân chấn động, lắc lư trái phải......

Liễu Như Phong hít vào một hơi thật sâu, nắm thật chặt trường kiếm trong tay, mạnh mẽ cố gắng bình tĩnh xuống. Lớn tiếng quát ra lệnh thị vệ tham chiến, người lại chớp lên một cái, phóng hướng Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà!

Lúc này bảy, tám gã cao thủ Vân Thanh Cung kia, thấy tình thế không đúng, miễn cưỡng cản mấy chiêu, nhảy ra ngoài vòng tròn, lui hướng chỗ “Lục công tử Trữ Thanh”.

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đảo mắt đảo qua, cắn răng, một tay túm lấy Chu Chính Thành bên cạnh, ổn định thân thể, quát: “Ta không sao, đi cứu Tứ đệ ta!”

Chu Chính Thành vội vàng đỡ Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà lảo đảo sắp ngã, trong lòng cũng hiểu được nhìn Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà như bị thương khó hỗ trợ, kì thực là lòng dạ khó bình ổn! Thở dài, sắp thành lại bại!

Mọi người bên cạnh ứng thanh, Liễu Như Phong dẫn người nhằm phía một góc sân còn đang chiến đấu kịch liệt. Tô Lánh lại chỉ nói vang dội ngoài miệng, cước bộ lại không có mảy may động tĩnh, chặt chẽ hộ ở bên cạnh người Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà.

Trong lòng Lục công tử Trữ Thanh giả mạo kia, biết tối nay đã khó hoàn thành đại sự, gấp giọng thét ra lệnh cung chúng Vân Thanh Cung lui lại.

Đám người Liễu Như Phong đang muốn đuổi theo, lại nghe Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà quát lớn: “Giặc cùng đường chớ đuổi! Để cho bọn họ đi!”

Mọi người ngừng cước bộ, trong nháy mắt, đã để mất thân ảnh cung chúng Vân Thanh Cung......

“Phanh!” Một tiếng, Nam Cung Thiên Mạc mới vừa rồi còn cầm kiếm đứng một mình một phương, lại thẳng tắp ngã xuống, không có một tia động tĩnh......

“Công tử!”

“Tứ đệ!”

“Tứ công tử!”

Mọi người trong viện kinh hô, hai đạo bóng đen lao thẳng tới Nam Cung Thiên Mạc trên mặt đất, là Thủy Liên trong phòng, cùng Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà!

Liễu Như Phong chỉ cảm thấy trong đầu nháy mắt trống rỗng, ngực cứng lại, cả người rét run, đứng thẳng bất động nơi góc tường, trơ mắt nhìn Nam Cung Thiên Mạc nằm cách đó không xa, nhất thời không thể động đậy......

“Công tử!” Chu Chính Thành, Tô Lánh kinh hô, nhất tề ngăn ở trước mặt Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà.

Bất luận Nam Cung Thiên Mạc sống hay chết, bọn họ cũng không thể để cho Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà tới gần Nam Cung Thiên Mạc mới vừa rồi thị huyết điên cuồng!

Thủy Liên chạy tới bên cạnh Nam Cung Thiên Mạc trên mặt đất, bàn tay trắng nõn duỗi ra, thăm dò uyển mạch của Nam Cung Thiên Mạc, sắc mặt vui mừng, gấp giọng hô: “Công tử chỉ là bị thương quá nặng, mất sức mà ngất, người đâu, mau, đem công tử nâng vào phòng! Chuẩn bị nước ấm, chuẩn bị thuốc trị thương! Mau! Mau! Mau!!”

Liễu Như Phong chấn động, chậm rãi thở ra một ngụm khí tắc nghẹn ở cổ họng, mới cảm giác chính mình như được sống lại, trái tim lại nhảy lên mạnh mẽ, như vô số hạnh phúc may mắn ùn ùn kéo đến......

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nghe vậy, vẻ bi phẫn trên mặt buông lỏng, nhưng lại khẩn trương nhìn Nam Cung Thiên Mạc được hai người nâng lên, quay đầu phẫn nộ quát: “Không nghe thấy sao? Còn không mau đi chuẩn bị nước ấm, thuốc trị thương!”

Hai gã thị vệ bên cạnh khúm núm, xoay người phi nước đại.

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhìn nhìn Chu Chính Thành, Tô Lánh bên cạnh, cùng Liễu Như Phong vừa mới đi vào, bước nhanh đi hướng vào phòng đặt Nam Cung Thiên Mạc, không nghĩ, mới tới cửa phòng, liền bị Thiên Hành cản lại......

“Nhị công tử, xin dừng bước. Xin thứ cho Thiên Hành vô lễ. Thủy Liên biết một chút y thuật, nàng trị thương, kị nhất có người làm phiền. Nhị công tử, ngài cũng biết, Thủy Liên tùy thân hầu hạ Lễ phu nhân nhiều năm, tính tình khó tránh khỏi tự cao một chút. Tình hình trước mắt của công tử như vậy, nếu Thủy Liên xung đột cùng Nhị công tử, chúng ta như thế nào có thể hướng Lễ phu nhân giao phó......”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhướn mày, nói: “Ngươi kêu Thiên Hành? Nằm trong phòng, chính là Tứ đệ ta! Tam nương chính tay phó thác hắn cho ta, không nghĩ tới tối nay lại bị Thiên Tà liên lụy, không tận mắt thấy hắn tỉnh lại, ta như thế nào có thể yên tâm được? Lại nói, Lạc Dương Cung có người xuất thân Độc Điện, y thuật cao minh, cứ để cho ta truyền nàng đến!”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà dứt lời, quay đầu liền hướng Chu Chính Thành nói: “Mau, đi gọi Mẫn Tâm Nhân lại đây!”

Thiên Hành thở dài, khuyên nhủ: “Không biết khi nào công tử mới có thể tỉnh dậy, Nhị công tử việc gì phải hao tâm tốn sức lúc này? Ngài cũng bị thương, cần cấp bách chữa trị! Huống chi, vài năm nay, Trác Tiêu Cung mặc dù không có hạ cấp xuất thân Độc Điện, nhưng bệnh của công tử, luôn luôn được Thủy Liên xem xét, công tử cũng còn có thể miễn cưỡng nhận ra Thủy Liên. Nếu thay đổi người, thần trí công tử không rõ, đả thương đến quý thuộc hạ, chỉ sợ Lễ phu nhân sẽ lập tức lấy tánh mạng của chúng ta......”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nghe vậy, không khỏi tinh tế đánh giá Thiên Hành một phen. Nguyên tưởng rằng người này bất quá chỉ biết chăn ngựa, không nghĩ tối nay lại đứng ra nói, lại nói rất hợp tình hợp lý, khiến cho người ta tìm không ra một khe hở để phản bác......

Chẳng lẽ đã xem thường người này? Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhìn Thiên Hành đầy mặt khiêm tốn cung kính, lắc lắc đầu, người này xuất thân tạp dịch, trước kia đã tra được rõ ràng rành mạch! Xem ra miệng người này còn có chút năng lực, Lễ phu nhân sủng hắn như thế, cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý......

Tô Lánh sớm không còn kiên nhẫn, Tứ công tử điên rồi này sống hay chết cùng hắn có quan hệ gì đâu? Bước lên phía trước thấp giọng nói: “Công tử, dù lo lắng Tứ công tử, nhưng thỉnh công tử trước tiên nên thượng dược. Không bằng an bài một người chờ ở đây, công tử về tẩm viện chữa thương trước. Nếu Tứ công tử tỉnh dậy, lại cấp báo cho công tử đến thăm hỏi, cũng không phải là không thể!”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhìn thoáng qua Tô Lánh, hơi hơi gật gật đầu, nhìn nhìn Chu Chính Thành cùng Liễu Như Phong cúi đầu đứng yên bên cạnh, nói: “Cũng tốt! Không biết Tứ đệ tỉnh lại, ta khó có thể an tâm. Các ngươi, ai lưu lại?”

Chu Chính Thành tiến lên một bước, đang muốn trả lời......

Tô Lánh lại giành mở miệng trước, nói: “Không bằng để cho Liễu thống lĩnh lưu lại! Nếu Tứ công tử còn nhận ra Thủy Liên, Liễu thống lĩnh cũng từng hầu hạ bên người Tứ công tử, nói vậy cho dù Tứ công tử phát bệnh, cũng sẽ không đả thương hắn!”

Liễu Như Phong hiện giờ đã là Thống lĩnh Lạc Dương Cung, lời này của Tô Lánh âm độc vạn phần, hiển nhiên là muốn khơi mào lòng nghi ngờ của Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà.

Một lời chưa dứt. Chu Chính Thành đã tức sùi bọt mép, nhìn chằm chằm Tô Lánh, hai tay nắm chặt, cước bộ vừa động, lại bị Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà ngăn lại......

Trên mặt Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà tựa tiếu phi tiếu, nhìn mắt Tô Lánh, đảo qua Chu Chính Thành, nhìn về phía Liễu Như Phong lẳng lặng đứng ở phía sau, nói: “Liễu Như Phong, ngươi thấy sao?”

Liễu Như Phong nâng đầu, sắc mặt ôn hòa, toàn bộ không có một tia tức giận, cung kính nói: “Thuộc hạ toàn bộ tùy công tử phân phó!”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà ôn tồn nói: “Lời của Tô Lánh, rất có lý! Liễu Như Phong, không cần đa tâm, ta bất quá chỉ lo lắng an nguy của Tứ đệ......”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhìn một cái, mới phát hiện toàn thân Liễu Như Phong cũng nhiễm huyết, vạt áo rách nát nhiều chỗ, không khỏi thở dài, sửa lời nói: “Quên đi, ngươi cũng bị thương. Vẫn là phải vất vả Chính Thành, ở lại chỗ này, Tứ đệ vừa tỉnh, liền đến thông báo cho ta biết!”

Không đợi Chu Chính Thành trả lời, mặt Liễu Như Phong đã lộ vẻ cảm kích, nói: “Đa tạ công tử tín nhiệm thuộc hạ. Thuộc hạ bất quá chỉ bị thương ngoài da, đều đã thượng dược trị thương, không có việc gì đáng ngại! Thuộc hạ nguyện vì công tử canh giữ ở nơi này!”

Mặt Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà lộ vẻ ngoài ý muốn, nhìn nhìn Liễu Như Phong, cười nói: “Như thế cũng tốt! Thấy các ngươi có thể tới đúng lúc, Bách Tiếu Cung rút lui sao?”

Tô Lánh biến sắc, căm hận nhìn Liễu Như Phong.

Liễu Như Phong cúi đầu khom người rồi thi lễ, nói: “Thuộc hạ may mắn không làm nhục sứ mệnh, cung chúng Bách Tiếu Cung đến xâm phạm, một trăm thị vệ của Thập Nhất công tử Âu Dương Tín, dưới sự vây công của thị vệ Lạc Dương Cung ta, tất cả số lượng, không một người đào thoát!”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà khen ngợi gật đầu, cười nói: “Tốt lắm. Đợi ngày mai kiểm kê xong, rồi luận công ban thưởng! Như Phong, nơi này đành phải vất vả ngươi!”

Liễu Như Phong cung thanh đáp: “Thuộc hạ không dám, vì công tử làm việc, nói gì đến hai chữ vất vả!”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cười cười, xoay người rời đi.

※※※

Thấy Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cùng một đám thị vệ Lạc Dương Cung biến mất ngoài cửa viện. Liễu Như Phong nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh vào trong phòng, sửng sốt......

Cửa phòng nhẹ nhàng được khép lại, ngoài cửa Thiên Hành vẫy lui mọi người, canh giữ ở trước cửa.

Trong phòng phía trên giường, Nam Cung Thiên Mạc mở to hai mắt, nhíu mày nhìn về phía Liễu Như Phong ở cửa.

Thủy Liên một bên, nước mắt trong mắt long lanh, chưa kịp rửa sạch thượng dược miệng vết thương trên người Nam Cung Thiên Mạc.

Nguyên lai công tử làm bộ té xỉu...... Liễu Như Phong đi lên, đứng hầu bên giường, nhớ tới sự nguy hiểm do chính mình mạo hiểm mạnh mẽ muốn lưu lại bị Nhị công tử hoài nghi, không khỏi chột dạ một trận, vội cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Bọn họ đã đi rồi......”

“Thủy Liên, ngươi đi xem nước ấm, đừng để cho người Lạc Dương Cung nhân cơ hội hạ độc!” Nam Cung Thiên Mạc chuyển mắt, nhìn Thủy Liên, nói.

Thủy Liên ngẩn ra, rơi lệ, đứng dậy, cầm dược trị thương trong tay đưa cho Liễu Như Phong, nói: “Trên lưng công tử còn chưa thượng dược, ngươi nhẹ tay chút......”

Liễu Như Phong tiếp nhận, không tiếng động gật đầu.

Thủy Liên lại quay đầu lại nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc sắc mặt tái nhợt trên giường, che miệng, xoay người chạy khỏi phòng.

Nam Cung Thiên Mạc bắt lấy hai tay Liễu Như Phong duỗi ra đỡ, chậm rãi ngồi dậy, tựa vào một bên người y, thấp giọng quát lên: “Lưu lại lúc này, ngươi không sợ đại ca sinh lòng nghi ngờ ngươi? Như Phong, hiện giờ ngươi nắm giữ toàn bộ tin tức thị vệ trong Lạc Dương Cung, đối ngày sau cực kỳ trọng yếu! Tối nay ngươi sao lại thế này? Làm việc sao lỗ mãng như thế?”

Liễu Như Phong nhìn thấy vết đao sâu hai tấc trên lưng Nam Cung Thiên Mạc, trong lòng không khỏi căng thẳng, lau đi máu tươi, lấy ‘Ngưng Lộ’ trong ngực ra, sợ làm đau Nam Cung Thiên Mạc, chỉ đành nhẹ nhàng bôi lên......

“Công tử...... khi đó đột nhiên ngã xuống, thuộc hạ cách khá xa...... thật sự không yên lòng......” Liễu Như Phong một tay nắm cả thân Nam Cung Thiên Mạc, làm cho hắn không cần cố sức dựa vào chính mình, một tay cầm dược bình, tại nơi miệng vết thương run run qua lại, nhìn dược thủy đều đều đọng lại trên vết thương, thấp giọng nói: “Công tử có điều không biết, tối nay thuộc hạ ở mật thất lao phòng của Lạc Dương Cung, thấy Lục công tử Trữ Thanh chân chính, đó là nữ tử bị giấu đi diện mạo trong Liễu viện lần trước đã nói qua cùng công tử. Hiện nay vị trong Vân Thanh Cung kia, là thủ hạ của Nhị công tử giả trang......”

“Cái gì?” Nam Cung Thiên Mạc cả kinh, nâng thân lên, nhìn ánh mắt Liễu Như Phong, vội la lên: “Ngươi xác nhận ngươi nhìn thấy chính là Lục công tử Trữ Thanh?”

“Vâng, bức họa của các công tử Tuyệt Cốc, thuộc hạ ở Trác Tiêu Cung đã từng thấy qua. Dù chưa gặp qua diện mạo vốn có của Trữ Thanh, nhưng nữ tử này lại cùng bức họa giống nhau như đúc! Huống chi, chính nàng cũng thừa nhận nàng chính là Vân Thanh Cung Lục công tử Trữ Thanh...... Chỉ là nàng bị hạ độc làm yết hầu bị câm, bị cắt đứt gân mạch tứ chi, lại bị tra tấn lâu như vậy, nếu cứu ra, cũng sống không được lâu......” Liễu Như Phong buông dược bình xuống, đỡ Nam Cung Thiên Mạc, lấy vải bố trắng một bên ra, phủ qua thân, cẩn thận quấn chung quanh bộ ngực trần trụi của Nam Cung Thiên Mạc, tinh tế quấn quanh.

Nam Cung Thiên Mạc cúi đầu trầm ngâm một hồi, oán độc cười nói: “Như thế, cứu nàng ra, có thể khống chế Vân Thanh Cung, lại không cần lo lắng nuôi hổ gây họa...... Lúc này đại ca, cuối cùng cũng để lại chỗ tốt cho ta!”

Vải bố trắng đã quấn đầy thân trên, Liễu Như Phong quỳ xuống, xé mở quần dài trên đùi của Nam Cung Thiên Mạc đã bị máu tươi ngưng kết, nhìn nhìn, hoàn hảo, chỉ có ba miệng vết thương, vội lấy vải bố ấm sạch sẽ ra, tinh tế lau, mới thượng dược.

Nam Cung Thiên Mạc cúi đầu nhìn Liễu Như Phong thần sắc chuyên chú trên mặt đất, thở dài, nói: “Ta biết ngươi lo lắng đại ca sẽ tùy thời dùng Vân Thanh Cung đến ám sát ta, nhưng tối nay ngươi lưu lại, thật sự quá mức mạo hiểm!”

Động tác trên tay Liễu Như Phong ngừng lại một chút, thấp giọng nói: “Vâng, thuộc hạ biết sai, thỉnh công tử trách phạt!”

Nam Cung Thiên Mạc nhìn y sau một lúc lâu, đạm đạm nói: “Lại nói tiếp, ngươi hầu hạ ta lâu như vậy, chưa được ban thưởng gì. Hình phạt lại nhận được không ít......” (Cũng biết điều đó á!?)

Liễu Như Phong cả kinh, ngẩng đầu lên, nhìn phía Nam Cung Thiên Mạc, cắn cắn môi, nói: “Năm đó công tử đem thuộc hạ từ trong đám dân đói cứu ra, tránh khỏi mẫu thân cùng muội muội trở thành thức ăn trong miệng người khác. Công tử sớm đã là chủ nhân cả đời này của Liễu Như Phong! Làm được tốt, vốn là điều tất nhiên, nếu có chút sai lầm, muốn đánh muốn phạt, tất nhiên tùy vào tâm ý của công tử, thuộc hạ không dám có nửa câu oán hận! Công tử nếu hoài nghi thuộc hạ, thuộc hạ...... trừ bỏ tính mệnh nguyên bản thuộc về công tử này, cũng không có gì khác có thể hiến cho công tử......”

Nam Cung Thiên Mạc ngẩn ra, nguyên bản bất quá chỉ là lời nói vô tâm, không nghĩ nam nhân trước mắt này lại thượng tâm, đã từng, chính mình đúng là đã từng dao động giữa tin tưởng cùng hoài nghi, chỉ có thể một lần lại một lần muốn thân mình y, xác nhận y là thuộc về chính mình...... Có lẽ, với y mà nói, sớm đã nhìn thấu chính mình, mới có thể một lần lại một lần thuận theo trong ẩn nhẫn cùng bất đắc dĩ......

_______

Haizz! Chương này không có gì gay cấn nhìu!

Chương này vốn nghĩ Mạc ca sẽ lo lắng cho Phong ca vậy mà cuối cùng lại ngược lại, thật thất vọng quá đi! T^T!

Phong ca nhìn thấu được Mạc ca mà Mạc ca lại chả hỉu gì về Phong ca! Haizz! Thật là…!

À, sắp tới giáng sinh, ta đang làm 1 phần quà dành cho Mạc ca cùng Phong ca (mọi người nhận ké cũng được! XD~!), không bít làm được ko nữa!
Bình Luận (0)
Comment