Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
“Liễu huynh đệ, hiện tại quay đầu lại, còn kịp! Tứ công tử không phải là đối thủ của chúng ta! Ngươi không phải đã nhận hắn là chủ nhân chứ?” Chu Chính Thành thở dài, thật sự không muốn cùng người xuất thân giống mình này động thủ —— y còn trẻ tuổi như vậy, không giống mình, người đã già, tâm đã chết......
Liễu Như Phong nâng đầu, nhìn Chu Chính Thành, như đối ảnh vệ Dạ Thập phía sau đã gia nhập vây công Nam Cung Thiên Mạc không biết gì, bình tĩnh nói: “Chu huynh, ngươi chẳng phải cũng nhận Nhị công tử là chủ nhân sao?”
“Không, chủ nhân của ta, không phải hắn!” Chu Chính Thành mỉm cười nói, trên gương mặt béo mập kia, đường cong nhu hòa xuống, toát ra một tia ôn nhu cực kỳ quyến luyến, “Chủ nhân của ta, là Đại phu nhân!”
Chữ “Nhân” vừa nói ra, thân hình Chu Chính Thành chợt lóe, thiết liên trong tay gào thét mà ra, thẳng đánh đến thắt lưng Liễu Như Phong mà đi!
Đã nhận chủ, nói gì cũng không có kết quả, ngươi chết ta sống, không hơn......
Thân hình Liễu Như Phong như gió, theo thiết liên đột nhiên tới kia phiêu nhiên né ra, kinh ngạc nói: “Ngươi...... yêu Đại phu nhân?”
Thân mình thấp lùn của Chu Chính Thành chấn động, giận dữ nói: “Không được ô nhục nàng! Nàng xinh đẹp ôn nhu như vậy, như thiên nhân, Chu mỗ nhận nàng là chủ nhân, sao dám có ý tưởng dâm loạn như vậy?!”
Thiết liên giống như cũng cảm nhận được sự tức giận của chủ nhân, như giông bão đánh về phía mặt đất, “Ba” một tiếng, bụi đất mù mịt bốn phương, mặt đất bằng phẳng bị ấn ra một đạo dấu vết. Thiết liên nương lực chấn động này như tia chớp mà nhảy lên, cuộn hướng cổ Liễu Như Phong......
Cổ tay phải cầm kiếm của Liễu Như Phong vung lên, khí nhập vào thân kiếm, “Cheng!” Thân kiếm cùng thiết liên khẽ chạm, đuôi của thiết liên, hung tợn cuốn hướng trường kiếm, trường kiếm trượt ra, biến mất trong không trung, thiết liên cuốn vào khoảng không.
Cánh tay Chu Chính Thành phất ngang, thân liên nhẹ duỗi, thiết liên triển khai thẳng tắp, lần thứ hai đánh úp về phía cổ Liễu Như Phong.
Vùng lưng Liễu Như Phong co lại, cúi thân xuống, tránh khỏi thiết liên, trường kiếm điểm xuống đất, thừa lúc thiết liên biến chiêu đánh xuống, lấy mũi kiếm vận sức, thân mình lật nghiêng, nhảy lên không trung, hai chân hạ xuống, vận lực điểm trên thân thiết liên, gia tốc cho tốc độ rơi xuống của nó, người đã bay lên, cổ tay lật chuyển, trường kiếm duỗi ra, mũi kiếm âm vang hướng ngực của Chu Chính Thành!
Chu Chính Thành buông tay trái, dùng tay phải cầm thiết liên, thân thể nghiêng một bên, men theo thân kiếm, né qua một kích lôi đình của Liễu Như Phong. Tay trái nâng lên, một chưởng ấn hướng bụng Liễu Như Phong.
Liễu Như Phong không dám khinh thường, người trước mắt chính là xuất thân từ Tử Điện! Ban đầu che giấu nội lực, chỉ bằng một thân ngoại gia công phu, đã vô cùng cường hãn lợi hại......
Lập tức mạnh hít vào một hơi, thắt lưng thu về, trường kiếm chém ngang, tay trái vận lực, đón nhận kình phong tràn đầy bốn phía của bàn tay béo lớn!
“Bang!” Giống như hai con sông va chạm, kình khí vô hình tản ra bốn phía, khơi dậy một tảng bụi bặm lớn......
Mọi người bốn phía đang ẩu đả, thình lình bị kình khí bạo ngược này xốc lên, nghiêng ngả lảo đảo loạng choạng vài bước hướng ra phía ngoài, đồng thời phun ra một ngụm máu...... (“Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết”! XD~!)
Liễu Như Phong trúng lực phản chấn, thân thể ở không trung, từ thế rơi thẳng chuyển ngang, trở mình một cái, hạ xuống, đặng, đặng, đặng! Liên tiếp lui lại bảy bước, một kiếm phản thủ, đem người đang hung tà đến từ phía sau bổ ra, biến sắc, há mồm phun ra một ngụm máu......
Tuy rằng đã chống lại chưởng lực của Chu Chính Thành, vẫn chưa bị hắn đánh trúng trực tiếp, nhưng dư kình nhập vào cơ thể vẫn khiến Liễu Như Phong bị thiệt hại không nhỏ.
Thân hình Chu Chính Thành xoay tròn, nháy mắt thối lui ba bước, né qua trường kiếm đột nhiên cắt ngang, nhìn Liễu Như Phong cách mười bước, tay trái nhẹ nhàng nắm trước ngực, nâng tay lên nhìn, đầy tay đã là máu......
Chu Chính Thành buông tay trái, hai tay nắm chặt thiết liên, yên lặng mà thở sâu, thiết liên nhẹ rung động, hướng về Liễu Như Phong phía trước, muốn thử nghiệm.
Liễu Như Phong đứng yên, nội tức chuyển động, áp chế cơn đau quấy rối trong bụng. Bây giờ không phải là thời điểm điều tức, từ khi ra điện tới nay, lần đầu gặp phải cường địch, Liễu Như Phong không dám có chút khinh thường, trường kiếm trong tay chỉ nghiêng, hai mắt nhìn chằm chằm Chu Chính Thành......
※※※
Thân hình Nam Cung Thiên Mạc chuyển động, né qua trường kiếm quỷ dị kia của ảnh vệ Dạ Thập, vươn hai ngón tay, ở trên thân Bách Luyện bảo đao của Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà búng ra, trường kiếm chém ra, thẳng hướng ngực Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, cười lạnh nói: “Đại ca, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi cùng ảnh vệ này, là có thể giết được ta?”
Thân thể Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà ưỡn ra, chỉ nghe “Đinh!” một tiếng vang nhỏ, là Dạ Thập đã quay lại, một kiếm đẩy trường kiếm đang muốn biến chiêu chém xuống ra.
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đứng dậy, lại không kịp trả lời Nam Cung Thiên Mạc, chỉ liều mạng chém ra một đao, bổ về phía đỉnh đầu Nam Cung Thiên Mạc, miệng quát: “Ngươi tới làm cái gì? Tâm Nhân đâu?”
Trường kiếm Dạ Thập phối hợp bảo đao của Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, kéo ra một mảnh kiếm ảnh, che lại tất cả đường lui của Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Thuộc hạ đã đem Tâm Nhân cô nương giấu ở một chỗ an toàn.”
“Ngươi còn có tâm tình quan tâm nữ nhân của ngươi?” Trường kiếm Nam Cung Thiên Mạc nghiêng qua, một kiếm toàn lực đánh xuống bảo đao của Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, thân hình chợt lóe, không lùi mà tiến tới, một chưởng tay trái, đánh khai một gã thị vệ Lạc Dương Cung bị người đánh bay tới, vòng quanh tới phía sau Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, trường kiếm đảo ngược, thuận thế cắt vào cổ Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà.
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà hừ một tiếng, bảo đao quay lại, khó khăn chống cự thân kiếm đang chém tới cổ, hướng về phía Dạ Thập đang muốn tiến lên tức giận mà hét lớn: “Nơi này ta không cần hỗ trợ, ngươi nhanh đi bảo hộ Tâm Nhân!”
Cước bộ Dạ Thập ngưng lại, cắn răng gật đầu, cánh tay vung lên, “Xoát xoát xoát......” Nháy mắt vẽ ra năm kiếm cho hả giận.
Trường kiếm Nam Cung Thiên Mạc chém ngang, ngăn mũi kiếm của Dạ Thập, nâng lên một cước, đá hướng bụng dưới của Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà.
Thân mình Dạ Thập nảy lên, hướng một bên nóc nhà, trong nháy mắt, bóng dáng tiêu thất.
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà lắc mình né tránh, bảo đao chợt lóe, cắt về phía một bên vai của Nam Cung Thiên Mạc.
Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu mày, thân mình nghiêng qua, trường kiếm khều lên, men theo thân đao chém hướng tay phải cầm đao của Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà. Trong miệng nói: “Ngươi biết rõ chính mình không phải là đối thủ của ta, còn cho ảnh vệ của ngươi đi bảo hộ người bên ngoài —— Mẫn Tâm Nhân đã mang cốt nhục của ngươi?”
Thân mình Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà run lên, thế đao nhất thời nhanh thêm vài phần, nói: “Trước mắt ngươi sống không qua được tối nay, việc gì phải lo lắng đến việc này!”
※※※
Phía trên nóc nhà ở khoảng sân bên đường, Lục công tử Trữ Thanh bị làm nhục nửa năm, tuy đã ăn vào ‘ Nhất Nhật Bán ’, nhưng đứng ở trên nóc nhà lâu như vậy, cuối cùng hao hết thể lực, thân mình nhoáng lên một cái, nhìn xuống liền nghiêng ngả.
Thôi Ưng vội vàng duỗi tay đỡ lấy, giữ Lục công tử Trữ Thanh, nhìn nhìn tình hình phía dưới, nhíu mày nói: “Công tử, không bằng chúng ta rút lui trước đi.”
“Không, ta muốn xem, muốn nhìn thấy bọn họ chết!” Lục công tử Trữ Thanh giãy dụa tránh khỏi Thôi Ưng.
Dư Thuận đối Thôi Ưng nháy mắt, đột ngột xuất ra một lóng tay, điểm trên huyệt ngủ của Lục công tử Trữ Thanh.
Lục công tử Trữ Thanh mềm nhũn ngả vào trong lòng Thôi Ưng.
“Tình hình của công tử, xem ra cực kỳ không ổn. Ngươi mang công tử trở về trước, ta ở trong này xem xét, nếu có chuyện gì, liền mang nhân thủ trốn hồi cung.” Dư Thuận nói xong, thả người nhảy xuống, gia nhập chiến trường.
Thôi Ưng nhìn nhìn phía dưới, lại nhìn nhìn Lục công tử Trữ Thanh trong lòng, thân hình tung lên, rơi vào trong viện, lén lút hướng phía tây mò mẫm.
Lúc này Lạc Dương Cung chiến đấu hỗn loạn, tất nhiên không thể đuổi theo bên kia rời đi.
Thôi Ưng ôm Lục công tử Trữ Thanh, mới chuyển qua hai tòa sân, bóng người chợt lóe, thấy hoa mắt, chỉ cảm thấy trong tay trống rỗng......
“Công tử......” Thôi Ưng hoảng sợ kinh hoảng hô, cần cổ đau xót, trước mắt tối sầm, rồi ngã xuống.
“Ha hả, còn muốn chạy?” Tổng quản Thiên Hành một thân áo xám, nhìn Lục công tử Trữ Thanh ở trong tay, cười lạnh một tiếng, một phen ném vào trong lòng Dạ Thất bên cạnh, nói: “Coi chừng nàng!”
Chân Dạ Thất mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ, tuy rằng Lục công tử Trữ Thanh bị Thiên Hành buộc cởi bỏ hơn mười cây ám khí tẩm độc của Vân Thanh Cung cho Dạ Thất, nhưng Lục công tử Trữ Thanh bị Lạc Dương Cung bắt đã nửa năm, tự nhiên trên người cũng đã sớm không còn giải dược gì, đều là để cho Thủy Liên phối dược. Độc trên người Dạ Thất, mặc dù cũng đã giải được bảy tám phần, nhưng không thể tốt hoàn toàn......
※※※
“Bang” Một tiếng cực lớn vọng lại, chưởng trái của Chu Chính Thành cùng Liễu Như Phong đụng nhau, hai cỗ nội lực bất đồng va chạm bạo liệt, lực phản chấn mãnh liệt đem hai người ném về phía sau......
Thân hình Chu Chính Thành trải ra, thiết liên trong tay vung lên, quét ngang trên người bốn, năm người ẩu đả phía sau mình, đem bốn, năm người kia đánh cho nằm úp sấp ngã xuống, cuối cùng không lại gần nữa. Chu Chính Thành hạ xuống, sắc mặt anh hồng, một tay ấn lên ngực, một tay cầm thiết liên, từ khóe miệng chậm rãi tràn ra một cỗ tơ máu......
Liễu Như Phong đang ở không trung, cũng đã mãnh liệt nôn ra một vài ngụm máu, miễn cưỡng xoay người một cái, hạ xuống, cũng may mọi người bên này, thấy hắn hạ xuống, đều nhanh chóng tránh ra.
Liễu Như Phong rơi xuống đất, mới vừa thở một hơi, hàn quang khóe mắt chợt lóe, thiết liên của Chu Chính Thành đã như tia chớp mà cuốn lại đây.
Trường kiếm Liễu Như Phong vung lên, mũi kiếm điểm trên đầu thiết liên, thiết liên vội lui lại một chút, Liễu Như Phong thả người nhảy lên, bay tới chỗ Chu Chính Thành cách đó không xa.
Mắt nhỏ của Chu Chính Thành tinh quang chợt lóe, cổ tay phất lên, tay trái tụ lực lần thứ hai, nghênh hướng Liễu Như Phong lăng không mà đến.
Liễu Như Phong mới nếm qua một lần mệt nhọc, sao dám đồng ý cùng hắn đánh bừa nội lực? Trường kiếm chuyển lưng, rời khỏi thiết liên đánh úp lại sau lưng, thân hình nghiêng một bên, né qua một chưởng chứa đầy nội lực của Chu Chính Thành. Trường kiếm lặng yên không một tiếng động hướng dưới nách bên trái của Chu Chính Thành.
Chu Chính Thành hừ lạnh một tiếng, vận khí toàn thân, làn da trần bên ngoài ngưng thành vẻ xanh đồng. Thân thể Chu Chính Thành khẽ động, trường kiếm nguyên bản muốn đâm vào thân thể, lại từ dưới nách mà xuyên qua, cánh tay trái Chu Chính Thành căng ra, đem kiếm kia phong bế dưới nách.
Liễu Như Phong cả kinh, trường kiếm như bị kìm sắt kẹp lấy, vận lực kéo ra, không chút suy suyển!
Thiết liên đã từ bên cạnh thổi quét mà đến.
Liễu Như Phong bất đắc dĩ, chỉ đành buông tay bỏ trường kiếm, chân dùng sức, thân mình bay nhẹ về phía sau.
Thiết liên phá không, thân liên phất lên, thẳng tắp đuổi theo Liễu Như Phong.
Ánh mắt Liễu Như Phong chợt lóe, hai tay bắt về phía sau, nắm cổ hai gã thị vệ đang ẩu đả, vừa vặn một tay một người, không thấy rõ là người cung nào, hướng về thiết liên, vận lực phóng đi.
Hai gã thị vệ kêu thảm thiết một tiếng, đánh vào phía trên thiết liên đang vội lao đến, miệng phun máu tươi, hạ xuống, một người đứng gần nhất, thiết liên trực tiếp đánh trên lưng, lõm xuống một khối, không nhúc nhích, hiển nhiên khí đã tuyệt.
Liễu Như Phong thừa thế thiết liên lui về, xoay người né qua một phen trường kiếm, cánh tay trái duỗi ra, nắm cổ họng tên thị vệ Lạc Dương Cung có ý muốn đánh lén, ngón tay căng ra, người nọ mềm oặt rồi ngã xuống, Liễu Như Phong thuận tay cướp lấy trường kiếm trên xác chết, không quay đầu lại, thân thể vọt tới trước, một kiếm đột nhiên huy động hướng lưng.
“Cheng!” Một tiếng kim loại vang lên, thiết liên vô công mà quay ngược lại. Chu Chính Thành vận lực vung lên, thiết liên phản hồi nửa đường đánh vào khoảng không, lần thứ hai đánh úp về phía mặt Liễu Như Phong đang xoay người lại......
Liễu Như Phong nhìn thiết liên, thân mình nghiêng một bên, tay trái thăm dò, bắt lấy một người, không kịp nhìn kỹ, đã quăng hướng về phía thiết liên, mũi chân vận lực một chút, thân thể lăng không, nhằm phía Chu Chính Thành phía trước.
Mặt Chu Chính Thành lộ vẻ cười cợt nhả, tay phải phất lên, thiết liên đã đem người bay tới chặn ngang lại. Tay trái lại vung lên, lòng bàn tay ẩn chứa nội lực chậm rãi đẩy dời đi, nghênh hướng Liễu Như Phong trong không trung.
Gió nổi lên sau lưng, thiết liên xoay ngược lại, đâm hướng sau lưng Liễu Như Phong.
Sau có thiết liên tinh luyện, trước có cự chưởng đoạt mệnh! Liễu Như Phong đang ở không trung, không chỗ mượn lực......
Trong mắt Liễu Như Phong hiện lên một tia tuyệt quyết, nhưng lại không tránh né, vận khí toàn thân, bảo vệ lưng, trường kiếm triển khai, mũi kiếm chỉ thẳng mi tâm Chu Chính Thành cách phía trước vài bước.
“Ba!” Không hề ngoài dự liệu, thiết liên nặng nề mà đánh trên lưng Liễu Như Phong.
Liễu Như Phong kêu lên một tiếng đau đớn, lại phun ra một ngụm máu. Nương nhờ một kích lực này, thân hình bỗng nhiên nhanh hơn, trường kiếm thẳng tắp, run cũng không run một chút, đảo mắt đã tới trước mặt Chu Chính Thành.
Ánh mắt Chu Chính Thành chợt lóe, lộ ra một nụ cười, không hổ là Liễu Như Phong, biết rõ nội lực không qua mình, binh khí lại dài ngắn phiền phức, lúc này đúng là đã mang chủ ý lấy mạng đổi mạng! Nếu lại kiên trì không né không tránh, mặc dù có thể đưa y đánh chết dưới chưởng, nhưng chính mình cũng không tránh khỏi một kiếm toàn lực của y!
Không kịp thu hồi chưởng trái, thân thể Chu Chính Thành thuận thế ưỡn ra, né qua trường kiếm, thấy Liễu Như Phong từ đỉnh đầu xẹt qua, tay trái chống giữ, thân thể lộn vòng một cái, hai chân lăng không đá ra, đánh úp về phía ngực Liễu Như Phong.
Một kiếm của Liễu Như Phong thất bại, trong lòng biết không tốt, trường kiếm quay lại, chém hướng dưới thân, tay trái vận khí, lướt qua thân kiếm, theo xuống nhấn một cái......
“Phanh!” “Ba!” Hai tiếng, Liễu Như Phong đã bị Chu Chính Thành một cước đá vào bụng, thân mình không tự chủ được, lập tức bay ra xa năm, sáu bước mới rơi xuống.
Chu Chính Thành cũng không dễ chịu gì, mặc dù đem Liễu Như Phong đá bay ra ngoài, bị một chưởng đặt tại bên hông, nhưng thế tới của trường kiếm quá nhanh, mỗi một bên giữa hai đùi đều có một đạo kiếm thương, đều do kiếm chém ra, nhất thời máu chảy như nước. Cũng may đá đúng lúc, trường kiếm chỉ kịp phá da vào thịt, chưa đả thương tới gân mạch.
Thiết liên chuyển động, lăng không mà lên, cao cao phóng lên khoảng không trên trời, Chu Chính Thành dùng sức vung lên, thiết liên như sao băng rơi, đều bắt đầu phóng như gió, gào thét đánh về phía Liễu Như Phong nằm trên mặt đất......
Liễu Như Phong ôm bụng, lăn tại chỗ, thiết liên đánh trúng chỗ y mới vừa nằm, kích khởi một mảnh bụi đất bay lên.
Liễu Như Phong thừa cơ nhảy dựng lên, quay người phi nước đại, chui vào phía sau ba, bốn người, bắt lấy, một tay một người, hướng chỗ Chu Chính Thành mà ném đi.
Chu Chính Thành bị bụi đất bay lên kia chặn tầm mắt, thấy không rõ Liễu Như Phong, mắt thấy giữa bụi đất đột nhiên có mấy người bay tới, tất nhiên huy động thiết liên, từ xa mà cản lại.
Cho đến khi chắn đến người thứ ba, mới phát hiện đó là một gã thủ hạ thị vệ ngày xưa của chính mình!
Chu Chính Thành huy động thiết liên dừng lại, sửa thế đánh thành cuốn, đem người nọ cuốn xuống, không kịp nhìn hắn chết hay sống, lại đã có một người bị ném bay đến.
Chu Chính Thành bất đắc dĩ nhìn nhìn, không ngờ là một gã thị vệ Lạc Dương Cung, vội vàng thu thiết liên, xuất ra một cỗ chưởng kình, đưa hắn đưa xuống.
Chu Chính Thành hơi có chút tức giận, nhưng trong lòng biết, ở trong Tử Điện, luôn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, phương pháp như vậy vẫn còn nhẹ. Thân hình chợt lóe, phóng qua màn bụi đất, liền muốn tìm Liễu Như Phong chém giết.
Phía sau màn bụi đất, không có một bóng người!
Chu Chính Thành ngẩn ra, hàn ý nổi lên sau lưng, Chu Chính Thành kêu một tiếng không tốt, thầm hận chính mình ly khai điện đã nhiều năm, cư nhiên lại đối thị vệ nổi lên lòng trắc ẩn......
Thiết liên lảo đảo vội vã quay về phòng, nhưng bị Liễu Như Phong một tay bắt lấy, ngực chợt lạnh, nửa thanh kiếm nhập vào cơ thể xuyên qua mà ra......
Chu Chính Thành vận lực lôi kéo thiết liên trong tay, trường kiếm trong lồng ngực vặn xoắn, máu thịt bay tứ tung, Chu Chính Thành quát to một tiếng, một cước bay lên, đá về phía sau......
Liễu Như Phong kêu lên một tiếng đau đớn, một kích gần kề cái chết của Chu Chính Thành, ở ngay giữa hạ phúc, cả người lẫn kiếm, bị đá bay ra vài trượng, ngã xuống, nhất thời không nâng nổi thân lên, thân hình thấp lùn của Chu Chính Thành ở xa xa chậm rãi ngã xuống......
Cũng may vừa rồi hai người liều mạng, ngộ thương không nhỏ, mọi người giữa sân đều phân tán lánh xa. Lúc này nơi đây, chỉ có một mình Liễu Như Phong mà thôi, nếu không, chỉ cần tùy tiện một người, cũng có thể thoải mái mà giết Liễu Như Phong......
Tâm thần Liễu Như Phong buông lỏng, ban đầu cưỡng chế không để ý đến cơn đau giờ nhất thời thổi quét mà đến, sự tắc nghẽn trong ngực bụng vặn xoắn từng hồi, cánh tay trái đau đớn cự liệt không thể nhúc nhích, trên lưng cũng hỏa thiêu từng hồi, mồ hôi lạnh do tranh đấu mạnh mẽ mà từ trên trán rơi xuống. Liễu Như Phong gian nan quay đầu, nhìn cách đó không xa, Nam Cung Thiên Mạc cầm trong tay trường kiếm đặt tại trên cổ Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà......
Trước mắt tối sầm, người đã hôn mê bất tỉnh.