Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 79

Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

“Làm gì vậy? Đứa con còn ở đây, ngươi không thấy xấu hổ à!” Gương mặt Lễ phu nhân ửng hồng lên, một tay hất bàn tay to của Nam Cung Hành đang lặng lẽ ôm bên hông ra, một bên la rầy tiền nhiệm cốc chủ Tuyệt Cốc Nam Cung Hành mà toàn bộ Tuyệt Cốc, thậm chí toàn bộ giang hồ đều kiêng kị; một bên mị nhãn xoay chuyển, như vui như giận mà liếc hắn một cái.

Mặc dù Lễ phu nhân đã hơn ba mươi, nhưng được bảo dưỡng tốt, nhìn qua chỉ như mỹ nhân vừa hai mươi. Một cái liếc mắt này, quả nhiên phong tình vạn chủng, kiều mỵ động lòng người, rồi lại thanh u xinh đẹp nho nhã, thấu triệt hết thảy, đã làm mê đắm tâm hồn người, lại bất tri bất giác làm cho tâm người ta sinh dâm tục. Đừng nói Nam Cung Hành, ngay cả Nam Cung Thiên Mạc cũng nhìn không rời mắt.

“Trúc nhi, đều đã là vợ chồng già, còn cái gì mà xấu hổ?!” Nam Cung Hành mạnh ho khan vài tiếng, bị ngón tay ngọc của Lễ phu nhân hung hăng mà nhéo một phen ở bên hông.

Nét mặt già nua của Nam Cung Hành đỏ lên, nhìn lướt qua Nam Cung Thiên Mạc, khí thế đoan chính, nói: “Được rồi, hết thảy hôm nay đều tùy ý Trúc nhi, ăn cơm! Ăn cơm! Không thể để cho một phen tâm huyết của Trúc nhi uổng phí a!”

Nam Cung Thiên Mạc lần thứ hai cúi đầu, rất muốn nói cho phụ thân, cái gì mà tôn nghiêm, thân phận của ngươi kia, lúc này xem như đã đánh mất sạch sẽ! Nghĩ tới bốn vị phu nhân khác của phụ thân, không khỏi thương hại, tuy rằng vẫn biết người phụ thân yêu nhất chính là mẫu thân, nhưng trước kia khi còn nhỏ, chỉ cho là đương nhiên. Hiện giờ xem ra, trong năm vị phu nhân, mẫu thân có thể sống đến bây giờ, độc chiếm tâm của phụ thân, gần hai mươi năm chưa từng thay đổi, cũng không phải không có đạo lý......

※※※

Liễu Như Phong giương mắt nhìn, không khỏi cả kinh, trong một góc tường viện vốn không có một bóng người, nay lại có một người đang nằm, đầy người là máu, hiển nhiên lúc nãy mới trải qua một trận chém giết đẫm máu, chạy trốn bảo toàn một mệnh, giãy dụa mà đi tới nơi này.

Liễu Như Phong nắm thật chặt trường kiếm trong tay, đang định tiến lên xem xét.

“Dạ Bát?!” Một bóng đen trên mái hiên nháy mắt nhảy ra, là Dạ Thất!

Dạ Bát? Liễu Như Phong âm thầm kinh hãi, nhớ tới lời nói công tử đã từng nói qua, nhìn nhìn lại Dạ Bát đã được Dạ Thất nâng dậy, sắc mặt tái nhợt, đầy người là máu, trong lòng không khỏi căng thẳng!

“Trước tiên vào phòng đã! Như Phong vẫn còn ‘ Ngưng Lộ ’ do công tử ban.” Liễu Như Phong thấp giọng vội la lên, tiến lên đón, giúp Dạ Thất, đỡ Dạ Bát.

Mới vừa vào cửa, Liễu Như Phong buông lỏng tay ra, để cho Dạ Thất nâng Dạ Bát đến bên giường, xoay người lại thăm dò, nhìn chung quanh, không thấy dị thường, nhẹ nhàng thở ra, đóng cửa phòng lại, bước nhanh đi tới bên cạnh Dạ Bát, mở xiêm y của Dạ Bát, không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí!

Ngang dọc giao nhau lẫn lộn trên người Dạ Bát, có hơn mười vết thương do lưỡi đao sắc bén tạo thành, sâu đến mức có thể đụng đến xương, nông nhất cũng thấy cả thịt, máu chảy không ngừng......

Liễu Như Phong vội vàng lấy ‘ Ngưng Lộ ’ ra, thuận tay kéo một khối màn xuống, lau đi vết máu, đem ‘ Ngưng Lộ ’ bôi lên.

Dạ Thất vội vàng đem một ly nước ấm đến, lấy một viên dược ra, đút cho Dạ Bát ăn, chuyển ra phía sau Dạ Bát, nâng lòng bàn tay lên, áp lên tấm lưng chồng chất vết thương của Dạ Bát, chuyển nội lực qua.

“Ngô......” Dạ Bát rên rỉ một tiếng, mở mắt ra, thấy Liễu Như Phong, ánh mắt vui vẻ, môi khép mở, giống như muốn nói cái gì, lại chỉ hộc ra mấy ngụm máu.

Dạ Thất biến sắc, nội thương của Dạ Bát so với trong tưởng tượng nghiêm trọng hơn rất nhiều, thở sâu, mạnh đề nội lực, lại chuyển qua.

“Ngươi đừng vội nói chuyện, hảo hảo điều tức!” Tuy rằng Liễu Như Phong thấy có biến, thương tích của Dạ Bát, hiển nhiên không phải bị khi ở ngoài cốc.

Dạ Bát một đường chạy trốn về Trác Tiêu Cung, máu vẫn chảy không ngừng, đầy người đều là vết thương mới, hiển nhiên là ở trong Tuyệt Cốc trúng phục kích! Rất muốn biết sự tình mà Dạ Bát đã điều tra, lòng Liễu Như Phong không khỏi nóng như lửa đốt, nhưng nếu lúc này Dạ Bát mạnh mẽ mở miệng, đánh mất tánh mạng không quan trọng, chỉ sợ hắn nói còn chưa dứt, thì đã đoạn khí......

Tay chân Liễu Như Phong lanh lẹ mà đem miệng vết thương trên người Dạ Bát rửa sạch sẽ, điểm huyệt cầm máu, thượng dược xong, nhìn nhìn Dạ Thất đầu đổ đầy mồ hôi.

Dạ Thất buông tay, hướng Liễu Như Phong gật gật đầu, nâng Dạ Bát dậy, chuyển lên giường của Liễu Như Phong.

Liễu Như Phong nhìn Dạ Thất, thấp giọng nói: “Ngươi xem chừng Dạ Bát, ta đi tìm công tử.”

Liễu Như Phong xoay người muốn đi, nhưng ống tay áo bị căng ra.

Dạ Thất vội vàng, bắt lấy ống tay áo của Liễu Như Phong, thấy Liễu Như Phong quay đầu lại, không để ý đến sắc mặt y khó coi, vội la lên: “Lễ phu nhân vốn không thể tha cho ngươi. Dạ Bát điều tra Thiên Hành, cho dù Thiên Hành thực sự có vấn đề, trước mắt Dạ Bát không thể mở miệng được, nếu ngươi mạo muội đi trước, lại không nói được lý do, chỉ sợ cho dù công tử muốn bảo hộ ngươi, trước mặt cốc chủ, cũng khó lưu được tánh mạng ngươi!”

Mặt Liễu Như Phong lạnh xuống, thấp giọng quát: “Rõ ràng Dạ Bát là ở trong cốc bị người truy sát, ai có thể có quyền thế như vậy? Tuy Lễ phu nhân là mẫu thân thân sinh của công tử, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu Thiên Hành nổi lên ác ý, hợp lực với Lễ phu nhân cùng giết cốc chủ, công tử, ngươi cùng ta thân là hạ cấp của công tử, cho dù tự sát, xuống dưới cửu tuyền, làm sao có mặt mũi nào mà đi gặp công tử? Cho dù không phải Thiên Hành, dám ở trong cốc mà đối ảnh vệ của công tử động thủ, hiển nhiên quyết tâm muốn trừ bỏ công tử!”

“Chỉ là......” Dạ Thất còn muốn khuyên nữa.

Liễu Như Phong đã xoay người ra khỏi cửa, nói: “Không cần nói nữa, ta đi nhìn xem công tử có việc gì hay không, là chết là phạt, Liễu Như Phong đều nhận mệnh. Ngươi canh Dạ Bát, chờ hắn mở miệng, coi lại xem có nên đến cứu viện hay không!”

※※※

Ăn tới cuối cùng phần rượu và thức ăn phong phú, Nam Cung Thiên Mạc thỏa mãn mà buông đũa trúc trong tay xuống, nhìn phụ mẫu thân mật bên cạnh bàn, Nam Cung Thiên Mạc dừng một chút, không đành lòng đánh vỡ không khí ấm áp này, bưng chén rượu lên, chậm rãi nhấp một ngụm......

Lễ phu nhân ôn nhu xinh đẹp đang cùng Nam Cung Hành đầy mặt sủng nịch nhìn nhau, trong phòng nồng đậm hương vị đồ ăn, cùng khí tức đàn hương liêu liêu, giống như một bức họa ấm áp hoàn mỹ......

Đột nhiên, một đạo tạp âm giết phong cảnh, vang lên từ trong viện: “Cốc chủ đã phân phó, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào viện quấy rầy!”

“Thỉnh tổng quản thứ lỗi, Như Phong là thiếp thân thị vệ của công tử, xin nhường đường!” Thanh âm trong sáng mang theo chút khàn khàn, trong giọng nói khách khí lại tràn ngập kiên trì cùng cường ngạnh......

Nam Cung Thiên Mạc nhướn mày, Liễu Như Phong? Y tới làm gì? Mới chỉ qua vài canh giờ, đã có thể rời giường? Xem ra mình vẫn không đủ cố gắng a...... (=.=!)

Ha hả...... Nam Cung Thiên Mạc âm trầm tà khí mà cười vài tiếng, đêm nay trở về, thế nào cũng phải hảo hảo giáo huấn nam nhân chưa được sự chấp thuận liền tự vọng động này, nhất định phải làm cho y mấy ngày cũng không thể xuống giường mới được! (=.=!)

Nam Cung Hành trước bàn cũng đại biến sắc mặt, nổi giận mà quát: “Mạc nhi! Nếu ngươi dạy người bên người không được, vậy để cho vi phụ thay ngươi giáo huấn!”

Nói xong, Nam Cung Hành liền muốn ra khỏi phòng, thân hình chỉ vừa động, lại bủn rủn mà trở về trong ghế......

Nam Cung Thiên Mạc biến sắc, đang muốn cầu phụ thân thủ hạ lưu tình, thân thể mềm nhũn, cư nhiên cũng tê liệt mà ngã trở lại trong ghế......

Mà Lễ phu nhân lúc này, sắc mặt sớm đã tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ mà từ trên ghế trượt xuống......

※※※

“Liễu Như Phong! Hai vị cốc chủ đều đã hạ nghiêm lệnh! Bất luận kẻ nào cũng không được tùy ý vào!” Thiên Hành đề cao thanh âm, tức giận quát!

“Vậy thỉnh cốc chủ ra đây, chỉ cần chính miệng hắn hạ lệnh, Liễu Như Phong sẽ tự lĩnh tội tự tiện xông vào!” Liễu Như Phong lại lạnh lùng mà tiếp lời.

※※※

Nam Cung Thiên Mạc lúc này đã không còn để ý chuyện trong viện, vội vàng ngồi trên ghế mà điều tức vận khí. Cảm xúc hoàn toàn không đúng, giống như khi mới vào Lạc Dương Cung, đêm tắm rửa đó, bị mê hoặc trong huyễn hương, thị huyết bạo ngược tràn đầy trong ngực, muốn giết sạch mọi người trước mắt, rồi lại đem nam nhân không nghe lệnh kia ấn ngã xuống đất, hung hăng mà tiến vào thân thể y, tại nơi bí ẩn kia tùy ý mà ra vào......

Chẳng lẽ đàn hương che giấu dưới hương vị nồng đậm của rượu và thức ăn, chính là huyễn hương ác mộng kia?!

“Trúc nhi!” Nam Cung Hành thấy Lễ phu nhân trượt chân trên mặt đất, không khỏi kinh hô một tiếng.

Nội lực Nam Cung Hành chuyển động, cưỡng chế hiệu lực tán công nhuyễn cốt của dược hương, do dự mà nhìn thoáng qua Nam Cung Thiên Mạc trên ghế đang vận công, trên gương mặt đầy vẻ giận dữ ẩn ẩn hiện lên một tia quyết tuyệt đau đớn thấu tim, thân hình chuyển động, một phen ôm lấy Lễ phu nhân, liền hướng phía ngoài cửa mà xông ra......

Tuy rằng trong viện có một thiếp thân thị vệ của Nam Cung Thiên Mạc, nhưng hôm nay ngay cả chính Nam Cung Thiên Mạc cũng không phát hiện, liền đã trúng chiêu, tuy rằng không biết đối phương là ai, nhưng hiển nhiên đã tính kế lấy lâu, kế hoạch ăn khớp nhịp nhàng, ngay cả hôm nay phụ tử hai người mình sẽ cho người hầu, ảnh vệ lui xuống, chỉ ở lại một mình nơi này cũng có thể đoán được. Tuyệt không phải là loại mà một thị vệ có thể đối phó được, cho dù là Liễu Như Phong xuất thân từ Tử Điện cũng như vậy!

Chỉ một tiếng thét kinh hãi của Nam Cung Hành, thanh âm tiếng kim loại binh khí giao nhau trong viện đã vang lên, kình phong gào thét, quyền cước nổ vang, hiển nhiên Liễu Như Phong cùng Thiên Hành, đã động thủ......

Nam Cung Thiên Mạc nhìn động tác của phụ thân, không khỏi có chút hâm mộ, nội lực của phụ thân quả nhiên sâu không lường được, chính mình đã cố gắng toàn lực, mới áp chế được dược tính trong cơ thể, mà phụ thân cư nhiên còn có thể ôm mẫu thân! Tuy rằng cũng biết lựa chọn của Nam Cung Hành là chính xác, phụ tử hai người đều đã bất tri bất giác trúng dược độc, lúc này có thể không cùng người động thủ, thì tốt nhất là không nên động thủ! Một thân Tuyệt Thiên thần công của chính mình, ngoài phòng lại có Liễu Như Phong, hiển nhiên có thể chống đỡ nhất thời.

Phụ thân chạy ra trước tiên, mới có thể triệu tập được thủ hạ thị vệ, trở lại cứu mình! Cho dù không biết là ai có thể khống chế được thị vệ, nhưng Ảnh Điện vẫn được nắm chặt chẽ trong tay phụ thân! Mà mẫu thân không có võ công, nếu bị lưu lại, hiển nhiên phải chết không thể nghi ngờ, phụ thân có thể ôm nàng chạy ra, đã là cố gắng lớn nhất......

Chỉ là đáy lòng, khó tránh khỏi có chút chua chát —— tại bố cục hoàn mỹ rõ ràng này, hiểm cảnh cửu tử nhất sinh, lựa chọn của phụ thân, không phải là của mình......

※※※

Cửa phòng bị một chưởng của Nam Cung Hành đánh nát, kình phong phá cửa mà vào, thổi tan hương vị nồng đậm kia!

Ý nghĩ Nam Cung Thiên Mạc thanh tỉnh, không phải không biết là nên rời khỏi căn phòng có huyễn hương này, chỉ là dưới tình hình hiện nay, ai cũng không thể đoán trước được tình huống ngoài phòng, Nam Cung Thiên Mạc không có thói quen ra ngoài để trở thành bia ngắm cho người! Huống chi Nam Cung Thiên Mạc đã dùng hết sức cùng nội lực trong cơ thể đối kháng dược tính, thật sự không có tinh lực phân nội lực ra mà chống đỡ ra khỏi phòng......

Thấy Nam Cung Hành chạy ra khỏi cửa phòng, Thiên Hành không sợ hãi, trên mặt đột nhiên hiện lên một tia cười quỷ dị, hét lớn một tiếng, một kiếm bổ về phía đỉnh đầu Liễu Như Phong: “Người đâu! Cốc chủ hạ lệnh, bắt lấy Liễu Như Phong tự tiện xông vào viện!”

Hơn mười thanh âm ngoài viện đáp lại, ba mươi danh thị vệ đã nhảy vào từ trên tường.

Liễu Như Phong lắc mình né qua một kiếm đâm tới, trong lúc vội vàng, nhìn vào trong mắt, cư nhiên tất cả đều là thị vệ trước đây trong Trác Tiêu Cung, một người đứng phía trước, chính là Lý Thụ!

Ba mươi người này, có hơn mười người là người sống sót từ trong Lạc Dương Cung, có hai mươi người cũng đã tiêu thất bóng dáng từ rất sớm trong Trác Tiêu Cung! Ban đầu Liễu Như Phong chỉ nghĩ những người này đã chết ở trong đêm tập kích, trước mắt xem ra, có người từ sớm đã có âm mưu đem lực lượng ẩn tàng......

Nhóm Lý Thụ ước chừng có ba mươi người nhảy vào trong viện, không nóng lòng tiến lên chém giết, đều tự lấy ám khí ra, hướng về Nam Cung Thiên Mạc trong phòng mà phóng tới......

Liễu Như Phong quá sợ hãi, bất chấp chính mình, liều mạng dừng thế kiếm đang chém Thiên Hành, xoay người vội đề nội lực, đánh về phía phòng.

Thiên Hành một kiếm phản thủ, bổ phía sau lưng của Liễu Như Phong, cũng không thèm nhìn tới, quay người liền đánh về phía Nam Cung Hành đang muốn nhảy lên!

Nam Cung Hành hừ lạnh một tiếng, khinh thường mà liếc mắt nhìn Thiên Hành một cái, ống tay áo vung lên, đang định đánh ra một chưởng. Đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, một phen ném Lễ phu nhân trong lòng ra, tay trái ôm lấy bụng máu tươi đầm đìa, rơi xuống nóc nhà, mở to hai mắt nhìn, không dám tin nổi mà nhìn về phía Lễ phu nhân đang được Thiên Hành tiếp nhận vào trong lòng......

※※※

Liễu Như Phong nhào vào trong phòng, một cước đá vào bàn, đem bàn tròn rộng kia đá xoay thân lăng không, bay lên, dừng ở phía trước hai người.

“Đoạt đoạt đoạt......” Tiếng động ám khí liên tiếp cắm vào gỗ.

Liễu Như Phong phản thủ điểm một cái, phong bế mạch máu trên lưng, nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, nháy mắt hiểu được công tử —— ngô, phải kêu là cốc chủ mới đúng, cốc chủ đang vận khí, hiển nhiên đã trúng dược độc gì đó!

Liễu Như Phong lập tức hơi do dự, không dám di chuyển Nam Cung Thiên Mạc.

Hai mắt Nam Cung Thiên Mạc ẩn ẩn nhiễm huyết sắc nhìn nhìn Liễu Như Phong trước mắt, liếc về phía lư hương trong phòng.

Liễu Như Phong hiểu ý, lắc mình một kiếm chặt đứt ngọn hương, trở lại chặn đứng đám người Lý Thụ nhảy vào trong phòng, bảo hộ trước người Nam Cung Thiên Mạc, chém giết một hồi......

Một phen chém giết này, Liễu Như Phong càng đánh càng kinh hãi, võ công đám người Lý Thụ thập phần cao minh, ẩn ẩn cùng võ công của Nam Cung Thiên Mạc có vài phần tương tự......

Thấy ba mươi người phía sau Lý Thụ đánh tới, cùng nhau mà lên, mười người vây quanh mình, hơn hai mươi người lại đánh về phía Nam Cung Thiên Mạc, trong lòng Liễu Như Phong không khỏi vội vàng, muốn thoát khỏi sự vây công của đám người Lý Thụ, ngược lại bị buộc dần dần tách khỏi Nam Cung Thiên Mạc càng ngày càng xa......

Tuy hai mươi người đánh về phía Nam Cung Thiên Mạc, nhưng dù sao Nam Cung Thiên Mạc cũng chỉ có một người, không gian bốn phía, cũng chỉ có thể chứa được bảy, tám người vây công......

Trong khoảng thời gian ngắn, bảy, tám thanh binh khí, giơ lên cao khỏi đỉnh đầu, bổ về phía Nam Cung Thiên Mạc đang ngồi trên ghế.

Nam Cung Thiên Mạc hét lớn một tiếng, đứng lên nắm lấy chiếc ghế dưới thân, nội lực xuyên thân mà ra, bao lấy toàn thân ghế, nâng chiếc ghế, xoay chuyển lăng không. Nội lực mạnh mẽ xuyên qua làn đao kiếm, đem nhóm người bốn phía lui về phía sau mấy bước.

Hai mắt Nam Cung Thiên Mạc màu đỏ, cầm chiếc ghế rách nát trong tay ném ra, thừa lúc mọi người đều né tránh, thân thể tung lên, nhảy tiến lên, một chưởng in lên trước ngực một người, không thèm nhìn tới bờ ngực bị lõm xuống của thị vệ kia, phản thủ đoạt lấy trường kiếm của người nọ, cánh tay vung ngang lên......

※※※

“Trúc nhi, vì cái gì?” Khuôn mặt già nua của Nam Cung Hành chứa đầy vẻ không thể tin, đau lòng, bi thương cùng mỏi mệt, phần bụng, bị cắt mở thành một miệng vết máu, máu tươi mãnh liệt mà ra thấm ướt cẩm bào màu đen, tràn ra khỏi bàn tay đang ôm lấy, từng giọt từng giọt mà rơi xuống......

Một kiếm này của Lễ phu nhân, đã đâm vào bụng của Nam Cung Hành, cũng là đâm vào trái tim của Nam Cung Hành!

Lễ phu nhân từ trong lòng Thiên Hành duỗi tay linh hoạt mà hạ xuống, làm sao còn có nửa phần trì độn của người không hiểu võ công, đoản kiếm trong tay, múa thành đóa kiếm hoa.

Đối với sự đau xót cực độ của Nam Cung Hành khi bị người yêu thương nhất phản bội, chỉ cười lạnh, nói: “Nam Cung Hành, năm đó ngươi cưỡng chế mang ta về Tuyệt Cốc, hẳn phải nên hảo hảo phòng bị! Lễ Tâm Trúc chờ đợi ngày này, chờ đã lâu lắm rồi!”

“Trúc nhi, ngươi vẫn còn oán hận sao? Hơn hai mươi năm, ở Tuyệt Cốc, ngươi muốn cái gì, muốn làm cái gì, chỉ cần không vi phạm cốc quy, vi phu nào có điều gì mà chưa từng chiều ý ngươi?” Nam Cung Hành có chút gian nan mà nói. Miệng vết thương trong bụng không thấy đau, hiển nhiên trên đoản kiếm của Lễ phu nhân có bôi cực độc, sự bi thương thống khổ tắc nghẽn trong lồng ngực, khiến dược tính nguyên bản đã bị áp chế lại bắt đầu bốc lên! Nhưng dĩ nhiên Nam Cung Hành không để ý, hơn cả thân thể, tâm giống như bị xé nhỏ vụn rồi lại bị nghiền thành phấn, càng quặn đau khó chịu hơn......

“Ha ha ha...... Ai là thê tử của ngươi? Không cần xưng là vi phu với ta!” Lễ phu nhân điên cuồng mà cười phá lên, trên gương mặt xinh đẹp, không còn vẻ kiều mỵ, vẻ mặt vặn vẹo, rõ ràng là một vẻ oán độc thống hận......
Bình Luận (0)
Comment