Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Vạn Thiên Sơn nhíu nhíu mày, không tán thành nhìn về phía Đỗ Thương Sơn, hạ thấp người thi lễ, nói: “Ý của trang chủ là, Liễu công tử cũng dựa theo thân phận thiếu chủ của Thương Khung sơn trang mà bố trí?”
Liễu Như Phong cả kinh, nếu là như thế, chẳng phải sẽ khiến người ta hiểu lầm sao? Thấy tổng quản Thương Khung sơn trang Vạn Thiên Sơn ẩn ẩn có ý phòng bị, lúc này bản thân nguyên bản cũng chỉ tính toán dừng lại một tháng mà thôi! Cớ gì lại dây vào chuyện rắc rối này, có lẽ cũng sẽ gây khó khăn cho mẫu thân cùng muội muội......
“Đỗ trang chủ, Như Phong xin ghi nhận phần thịnh tình này, nhưng từ nhỏ Như Phong quen ở phòng thô sơ cùng làm việc nặng, nếu thực sự để cho người khác đến hầu hạ, chỉ sợ ngược lại Như Phong sẽ không thể quen, thỉnh thu lại!” Liễu Như Phong bước lên phía trước nói.
Vạn Thiên Sơn cùng hai gã thị vệ bên cạnh nghe thấy, không khỏi nhìn về phía Liễu Như Phong, tuy rằng ánh mắt có thêm vài phần khinh thường, nhưng lại giảm vài phần địch ý!
Đỗ Thương Sơn nghe vậy ngẩn ra, quay đầu lại nhìn Liễu Như Phong, nhớ tới hai nhi tử của bản thân, không khỏi cau mày, thở dài: “Như Phong, vừa rồi ở trước mặt nương ngươi, ta đã nói qua! Ngươi là nhi tử của Nhược Mai, cũng chính là nhi tử của Đỗ Thương Sơn ta! Huống chi những năm gần đây, ngươi vì Nhược Mai cùng Như Phượng, ở bên ngoài đã chịu không ít khổ cực, hiện nay đã tới Thương Khung sơn trang, cũng chính là đã tới nhà của ngươi. Tất nhiên ta phải tận hết khả năng, hảo hảo chiếu cố ngươi......”
Liễu Như Phong hạ thấp người thi lễ, nói: “Tất nhiên Như Phong hiểu rõ lòng quan ái của Đỗ trang chủ. Chỉ là Như Phong thủy chung vẫn không phải là thân sinh nhi tử của Đỗ trang chủ, Đỗ trang chủ muốn cho Như Phong trải qua những ngày tốt hơn, Như Phong cảm kích trong lòng! Nhưng nếu bởi vậy, khiến gây ra hiểu lầm, chỉ sợ, đối Như Phong, đối mẫu thân, đối muội muội, đều không phải là chuyện tốt! Thỉnh Đỗ trang chủ suy nghĩ lại!”
Lời này vừa nói ra, nhất thời đám người Vạn Thiên Sơn phía trước nhìn Liễu Như Phong tiêu hết địch ý, tự nhiên trong ánh mắt cũng thêm vài phần ý tán thưởng, ôn hòa.
Đỗ Thương Sơn nhìn Liễu Như Phong, không khỏi lộ ra vài phần thưởng thức, cười nói: “Không nghĩ tới, ngươi chịu khổ từ nhỏ, lại còn có thể có nhãn lực như vậy! Ai...... Nếu Văn An, Văn Lôi cũng có thể có suy nghĩ cho người thân như ngươi vậy thì......”
Đỗ Thương Sơn nói xong, sắc mặt không khỏi ảm đạm xuống.
Tất nhiên Liễu Như Phong thấy không nên tiếp lời, chỉ đành cúi đầu trầm mặc.
Vạn Thiên Sơn vội nói: “Trang chủ, hai vị công tử còn nhỏ, việc gì phải sầu não như thế......”
“Còn nhỏ? Vạn thúc! Ngươi nhìn ta lớn lên, ta biết ngươi luôn luôn coi Văn An, Văn Lôi như cháu của mình! Nhưng bây giờ, đã gần hai mươi tuổi, một tên thì chỉ biết cờ bạc ăn uống cả ngày! Một tên thì......” Tức giận chợt lóe trên gương mặt của Đỗ Thương Sơn, nhưng cuối cùng cũng không thể nói xong......
Vạn Thiên Sơn nhìn nhìn Liễu Như Phong phía sau Đỗ Thương Sơn, nói: “Trang chủ cần gì phải sinh khí như thế? Nhị công tử Văn Lôi văn võ song toàn, tuy rằng...... nhưng cũng cơ trí hơn người! Ngày sau Thương Khung sơn trang có hắn cai quản, cho dù phải nuôi Đại công tử, cũng không có gì to tát!”
Liễu Như Phong cười thầm trong lòng, lời này của Vạn Thiên Sơn, chính là nói cho mình nghe! Chính là muốn cho mình thành thật một chút, không cần mưu toan nhúng tay vào Thương Khung sơn trang mà thôi! Ngày sau vị Nhị công tử Văn Lôi kia làm trang chủ, tiện thể nuôi mình cả đời, cũng không quan trọng sao?
Đỗ Thương Sơn thở dài, nói: “Thôi, không nói chuyện này nữa, Như Phong mới đến sơn trang, một đường phong trần, an bài hắn nghỉ ngơi một chút trước, thông tri Văn An, Văn Lôi, đêm nay ăn cơm ở Hà viện!”
Vạn Thiên Sơn hành lễ, không bước đi, nhìn Đỗ Thương Sơn hỏi: “Như vậy, an bài của Cầm viện?”
Đỗ Thương Sơn đang định trả lời, Liễu Như Phong đã vội tiếp lời, nói: “Không cần phải an bài, Như Phong có thể có một gian phòng để trú mưa, đã thập phần thỏa mãn!”
Vạn Thiên Sơn không nhìn Đỗ Thương Sơn, chỉ là cười nói: “Liễu công tử nói vậy sao được, Cầm viện lớn như vậy, tự Liễu công tử sao có thể quét tước hết? Lão phu an bài hai tỳ nữ, một hoa tượng (người cắt tỉa cây cảnh, hoa cỏ), được chứ?”
Đỗ Thương Sơn nghe vậy nhướn mày, bất mãn nói: “Mặc dù Như Phong không phải thân sinh nhi tử của ta, nhưng cũng là hài nhi của phu nhân, có thể đối đãi như thế sao?”
Liễu Như Phong đột nhiên cảm thấy có chút không kiên nhẫn, bất quá chỉ là tới tìm mẫu thân cùng muội muội, nhìn xem các nàng có việc gì hay không mà thôi, thật không muốn mới vào sơn trang thì đã bị người đề phòng, suy tính......
Liễu Như Phong ho nhẹ vài tiếng, nói: “Đỗ trang chủ, Vạn tổng quản an bài rất tốt! Hôm nay Như Phong đã đi một ngày đường, có thể đi nghỉ ngơi?”
Vạn Thiên Sơn mỉm cười, không nhiều lời nữa, thi lễ, xoay người tự đi an bài.
Đỗ Thương Sơn nhìn gương mặt Liễu Như Phong hơi có một chút tái nhợt, thần thái mỏi mệt không chịu nổi, thở dài, nói: “Là ta sơ ý! Xem ra Như Phong chưa từng tập võ công, không bằng những người luyện võ chúng ta, tinh lực cường thịnh, nhất thời không chú ý. Đến, đi Cầm viện trước!”
Liễu Như Phong cũng không nói nhiều, đi theo phía sau Đỗ Thương Sơn, bước vào Cầm viện bên cạnh Hà viện!
※※※
Dàn xếp tốt cho Liễu Như Phong xong, Đỗ Thương Sơn mới về thư viện, liền thấy tổng quản Vạn Thiên Sơn sớm đã chờ ở trước cửa.
Đỗ Thương Sơn nhíu nhíu mày, đi vào thư phòng, nói: “Vạn thúc, lời nói của ngươi vừa rồi rất rõ ràng, đứa nhỏ Như Phong này khôn khéo, chỉ sợ tâm đã sinh buồn phiền!”
Tổng quản Vạn Thiên Sơn cười lạnh một tiếng, nói: “Trang chủ, ngươi rất mềm lòng! Phu nhân cùng tiểu thư không có gì, nhưng phẩm hạnh tính cách của Liễu Như Phong này như thế nào, chúng ta đều không biết! Nếu không đề cập trước để chặt đứt những ý nghĩ xằng bậy hoặc có, hoặc không, khó bảo toàn ngày sau không xảy ra vấn đề!”
Đỗ Thương Sơn không đồng ý lắc lắc đầu, nói: “Ta thích đứa nhỏ này! Vạn thúc ngươi cũng biết, đứa nhỏ này khi mới bảy tuổi, liền biết bán mình cứu mẫu thân! Người như vậy, phẩm hạnh tính cách có thể kém chỗ nào? Vạn thúc, ngươi thật sự quá đa nghi!”
Tổng quản Vạn Thiên Sơn nói: “Trang chủ! Mười ba năm, thời gian dài như vậy, con người sẽ thay đổi! Tóm lại, trang chủ không cần nghĩ nhiều, người này, cứ để cho lão phu đảm nhận!”
Đỗ Thương Sơn bất đắc dĩ mà thở dài, nói: “Vạn thúc, xem ra Như Phong không biết võ công, cho dù hắn thật sự tham phú quý, ngươi sợ Văn Lôi không xử lý được sao?”
Tổng quản Vạn Thiên Sơn trầm ngâm một cái chớp mắt, nói: “Có một số việc, có một số người, không nhất thiết phải có võ công cao thâm mới có thể thành công! Tóm lại, lão phu sẽ chú ý quan sát Liễu Như Phong này, nếu hắn không có ác ý, liền y theo trang chủ, để cho hắn sửa lại họ Đỗ có khó gì!”
Trên gương mặt Đỗ Thương Sơn không khỏi có chút xấu hổ, nhẹ giọng kêu: “Vạn thúc......”
Tổng quản Vạn Thiên Sơn bày ra biểu tình ôn nhu nghiêm tuấn, cười nói: “Thương Sơn, lão phu nhìn ngươi lớn lên! Ngươi suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ lão phu không biết sao?!”
※※※
Liễu Như Phong nhìn nước tắm ấm nóng đang tỏa nhiệt, lại nhìn đến thị nữ xinh đẹp đang đứng ở trong phòng, tay đang nâng một bộ trù y màu lam nhạt, mặt lộ vẻ khinh thường. Âm thầm thở dài, nói: “Cô nương, có thể đặt ở nơi này, để tự Như Phong làm hay không?”
Thị nữ tựa hồ đã không còn kiên nhẫn, nghe thấy lời này, không thi lễ, liền cầm y phục trong tay, đặt ở trên giường, xoay người liền ra khỏi cửa phòng. (Làm gì mà chảnh thế!? Bà tự dâng mình ng` ta cũng chả thèm! Hứ!)
Liễu Như Phong bất đắc dĩ nhìn cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, thôi đi! Đợi muội muội Như Phượng trở về, xác nhận vô sự, liền rời đi trước, cũng là một chủ ý không tồi!
Liễu Như Phong lẳng lặng đứng một hồi ở trong phòng, nghe thấy thị nữ ngoài cửa đã đi xa, trái phải không người, liền tự ngồi ở trên giường điều tức một hồi.
Thân thể mỏi mệt, tinh thần ngưng trệ rất nhiều. Thương thế trong cơ thể đã khôi phục tốt, chỉ có chỗ bị thiết kiếm xuyên qua vẫn còn ẩn ẩn đau. Dù sao bản thân không phải mục tiêu của Kế Bất Ngôn, một kiếm xuyên ngực mà qua, có vẻ hung hiểm, nhưng không có nửa phần thương tổn nguy hại!
Chỉ là thương thế trong tâm phế gây trở ngại, đến nay nội lực của Liễu Như Phong mới chỉ khôi được bảy tầng......
Nghĩ lại lúc trước Mai Việt Tâm cứu trị mình, cũng là hao hết tâm tư!
Tắm rửa thay y phục, nhìn sắc trời đã không còn sớm, dù sao trang chủ Đỗ Thương Sơn cũng đã nói tối nay ăn cơm ở Hà viện, không bằng đi bồi mẫu thân trước......
Đi ra khỏi cửa phòng, hai thị nữ trong viện đang thấp giọng nói giỡn quay đầu lại, không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt —— quả nhiên là người nhờ y trang, phật nhờ kim trang a (Y như câu ‘Ng` đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân’ của VN ta ấy!)...... Thanh niên lúc trước một thân xiêm y thô cũ rách nát, nhìn qua nghèo túng không chịu nổi, nghỉ ngơi một hồi, thay vào một thân trù y màu lam nhạt này, lại có vẻ phong thần tuấn lãng, văn tú quý khí!
Liễu Như Phong nhìn hai thiếu nữ, mỉm cười, không nói nhiều, liền tự hướng về phía cửa viện mà đi. (Cười cái chi!? Mạc ca mà biết ca ‘liếc mắt đưa tình’ với ng khác là ca ‘chết’ chắc a! =.=!)
Hai thị nữ liếc nhau, ban đầu bị tổng quản Vạn Thiên Sơn phái tới nơi này, nghe nói Liễu Như Phong không phải là thân sinh nhi tử của trang chủ, tất nhiên là vạn phần ủy khuất.
Nhưng nam nhi yêu đẹp, nữ nhi yêu tuấn. Tuy rằng trong lòng vẫn có chút không đồng ý, nhưng nhìn đến Liễu Như Phong lúc này, hai thị nữ hiểu được, có lẽ cũng không phải là khó khăn như trong tưởng tượng a......
“Liễu công tử, ngài muốn đi đâu a?” Một thị nữ mang theo ý cười doanh doanh, đi lên, nũng nịu nói. (Sặc! =.=!)
Liễu Như Phong giật mình, ý khinh thường của hai thị nữ lúc trước rõ ràng như thế, tất nhiên không thể dự đoán được các nàng cư nhiên lại chủ động tiến lên bắt chuyện.
Có lẽ, là tổng quản Vạn Thiên Sơn bảo các nàng giám thị mình? Liễu Như Phong khẽ lắc đầu, hẳn là không đến mức đó...... (Lâu lâu thấy ca khờ cũng có cái dễ thương của ca! XD~!)
“Không dám nhận kính xưng của cô nương. Như Phong muốn đi Hà viện, bồi mẫu thân!” Mặc kệ các nàng có giám thị hay không, Liễu Như Phong cảm thấy, bản thân không tất yếu cần phải giấu diếm.
Hai thị nữ cúi thấp người, nói: “Như thế, xin để tỳ nữ đưa Liễu công tử đi!”
Tất nhiên Liễu Như Phong không phản đối, bèn gật đầu đồng ý.
Hai thị nữ dẫn Liễu Như Phong đi vào Hà viện, bản thân ở lại trong viện.
Liễu Như Phong đi vào chủ ốc, thi lễ với mẫu thân, lập tức được Đỗ phu nhân gọi tới ngồi xuống bên nhuyễn tháp.
“Chân của mẫu thân......” Liễu Như Phong nhẹ nhàng ấn lên hai chân vẫn chưa từng động qua của Đỗ phu nhân dưới chăn.
“Ngô, thầy thuốc nói, là bệnh mãn tính vào đầu năm. Hai năm trước, liền bắt đầu không thể đi lại, hiện giờ vừa đến thời tiết mưa dầm, càng đau nhức không có biện pháp......” Đỗ phu nhân cười nhìn nhi tử, trong ánh mắt, không thấy một tia sầu lo, chỉ có vui vẻ không thôi.
Liễu Như Phong cau mày, không biết thị vệ Độc Điện của cốc chủ, có biện pháp chữa khỏi cho mẫu thân hay không...... Tốt nhất là có thể thỉnh được vị Mai cô nương kia đến! Nhưng quy củ của Đoạn Hồn Cốc...... (Ca tự dâng mình là ng` ta ko chối từ đâu!)
Không biết cốc chủ mở miệng, có được hay không......
“Phong nhi, ngươi không cần lo lắng. Thương Sơn đối nương tốt lắm, hiện giờ ngươi cũng đã trở lại. Cả đời này của nương, đã thập phần thỏa mãn, không còn chuyện gì phải hối hận nữa!” Tất nhiên Đỗ phu nhân hiểu được trong lòng nhi tử vướng bận đôi chân của mình, cười nói.
Nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Liễu Như Phong, Đỗ phu nhân nhẹ nhàng kéo tay nhi tử, cẩn thận hỏi y mười ba năm qua như thế nào.
Liễu Như Phong vội chuyển đề tài, ngược lại hỏi chi tiết cuộc sống của Đỗ phu nhân cùng muội muội.
Mẫu tử hai người, tự nhiên nói chuyện phiếm một hồi. Đều là Đỗ phu nhân nói những chuyện năm xưa, Liễu Như Phong chỉ lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên đáp lại một, hai câu......
Bất tri bất giác, sắc trời đã dần tối.
“Nương, muội muội xảy ra chuyện gì?” Liễu Như Phong thấy Đỗ phu nhân ngừng lại, liền hỏi ra nỗi băn khoăn trong lòng.
Đỗ phu nhân cứng đờ, trên gương mặt hiện lên vẻ chua xót bất đắc dĩ, thở dài, nói: “Ứớc chừng có lẽ Thương Sơn đã đưa tin tức ngươi trở về đến Phượng nhi. Việc này nói cho ngươi biết, cũng không có vấn đề gì, Phượng nhi vẫn đối với ngươi tôn kính vạn phần, có lẽ, nàng có thể nghe ngươi khuyên!”
Liễu Như Phong thấy Đỗ phu nhân tránh né một hồi, như muốn ngồi dậy, vội duỗi tay, nâng mẫu thân dậy, đem đệm chăn lót bên cạnh.
“Tính tình Phượng nhi quật cường, sau khi theo nương vào Thương Khung sơn trang, mặc dù nhận phụ thân, nhưng thủy chung không chịu sửa miệng xưng hô hai vị công tử là ca ca. Nàng nói ca ca của nàng chỉ có một mình ngươi!” Đỗ phu nhân ngước nhìn Liễu Như Phong, nói: “Vốn chỉ là như vậy, ta cùng Thương Sơn cũng tùy nàng. Chỉ là nàng cùng hai vị công tử ở chung lâu ngày, cư nhiên lại cùng Nhị công tử Đỗ Văn Lôi ngầm nảy sinh tình cảm —— tuy rằng bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng trong mắt người ngoài, chuyện này cũng đủ để gièm pha! Thanh danh Thương Khung sơn trang không nhỏ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi Thương Khung sơn trang sẽ mất hết, trở thành trò cười cho thế nhân...... Huống chi, đứa nhỏ Văn Lôi này thập phần không tồi, Thương Sơn vẫn hy vọng ngày sau Văn Lôi có thể tiếp chưởng sơn trang. Không nghĩ tới, lại xảy ra chuyện như vậy, cũng may bọn chúng cũng biết việc này vi phạm luân thường, trước mắt trong trang, vẫn chưa có người biết......”
Liễu Như Phong không cho là đúng mà nhíu mày, còn tưởng rằng muội muội Phượng nhi xảy ra chuyện gì, thì ra là thế! Nhưng bọn họ không phải huynh muội có quan hệ huyết thống, đã lưỡng tình tương duyệt, cần gì phải cố kỵ ánh mắt người ngoài? Chẳng lẽ muốn để cho hai người thống khổ cả đời, mới tính toán bỏ qua?
“Phong nhi, bọn họ còn nhỏ, không hiểu biết nhân tình thế thái! Chuyện như vậy, đủ để hủy hoại Phượng nhi cùng Văn Lôi a!” Đỗ phu nhân thấy Liễu Như Phong không trả lời, thấp giọng thở dài.
Liễu Như Phong nhìn nhìn thần sắc sầu lo bất an của Đỗ phu nhân, nhẹ giọng nói: “Hài nhi hiểu được! Mẫu thân không cần lo lắng.”
Nếu muốn giải quyết việc này, kỳ thật không khó, có lẽ muội muội chỉ là đột nhiên bị phản đối, xúc động phẫn nộ, không thể nghĩ đến nơi mà thôi!
Liễu Như Phong buông tâm, nghĩ đến có lẽ có thể uống được rượu mừng của muội muội trước khi đi, không khỏi cười ra tiếng.
“Chuyện gì mà vui vẻ như thế?” Đỗ Thương Sơn mới bước vào phòng, liền nghe thấy tiếng cười của Liễu Như Phong, không khỏi lên tiếng hỏi.
Liễu Như Phong đứng dậy, thấy Đỗ Thương Sơn đã thay đổi một thân nho sam trường tụ, đi hướng nhuyễn tháp. Hai thanh niên đi theo phía sau, bộ dạng cùng Đỗ Thương Sơn có bảy phần tương tự, đều là mày kiếm mắt sáng, tuấn tú xuất chúng.
Chỉ là người bên trái, ánh mắt khẽ nhếch, cước bộ hư phù (trống rỗng vô lực), có lẽ đó là Đỗ Văn An.
Người bên phải, thần sắc ổn trọng, giữa hành mi thẳng rộng, kẻ khác vừa nhìn đến, tâm liền sinh hảo cảm!
“Thương Sơn, Văn Lôi, Văn An, các ngươi đã đến.” Đỗ phu nhân hơi hơi mỉm cười, hướng về phụ tử ba người gật gật đầu.
Đỗ Thương Sơn mỉm cười gật đầu.
Thanh niên bên trái cười hì hì hành lễ, nói: “Văn An kiến quá mẫu thân!”
Thanh niên bên phải cúi người hành lễ, nói: “Văn Lôi kiến quá mẫu thân!”
“Không cần đa lễ, ngồi xuống đi!” Đỗ phu nhân vội gật đầu, đáp.
Bọn thị nữ vội mang ghế trúc sang, đặt phía trước tháp, để cho mấy người ngồi xuống.
Nguyên lai, đây là Nhị công tử Đỗ Văn Lôi của Thương Khung sơn trang?! Ánh mắt Liễu Như Phong chuyển động trên người Đỗ Văn Lôi, nghênh đón ánh mắt quang mang sắc nhọn hướng phía bản thân, cung kính khom người, nói: “Như Phong kiến quá Đỗ trang chủ, Đại công tử, Nhị công tử.”
Đỗ Thương Sơn cẩn thận đánh giá Liễu Như Phong đã thay đổi y phục, vui sướng cười nói: “Như Phong không cần đa lễ như vậy, chúng ta đều là người một nhà...... Văn An, Văn Lôi, tới gặp ca ca của Như Phượng đi.”
“Nguyên lai ngươi là Liễu Như Phong năm đó vì mẫu thân, muội muội mà bán mình làm nô bộc?! Văn Lôi kính nể đã lâu!” Đỗ Văn Lôi nghe vậy, đứng dậy, hướng về phía Liễu Như Phong thi lễ. Lại chuyển hướng Đỗ phu nhân, cười nói: “Chúc mừng mẫu thân!”
Đỗ Thương Sơn cùng Đỗ phu nhân đều tươi cười đầy mặt, hướng về Đỗ Văn Lôi gật gật đầu.
“Hứ! Bất quá là nhìn thấy Thương Khung sơn trang chúng ta có tiền có thế, muốn ăn không uống không nhà ta mà thôi!” Đỗ Văn An liếc xéo, nhìn nhìn Liễu Như Phong, nói: “Không phải sao, nghe nói lúc tới một thân y phục rách nát, vừa mới nịnh bợ xong, liền mặc vải tơ lụa!”
Đỗ Văn An nhìn như nói nhỏ, thanh âm lại đủ để cho tất cả mọi người trong phòng nghe rõ!
Trong khoảng thời gian ngắn, Đỗ phu nhân cứng ngắc ở trên tháp, Đỗ Văn Lôi cũng nhịn không được nhíu mày. Liễu Như Phong nghe được cũng chỉ mỉm cười, không khỏi nhớ tới lúc sáng, câu nói kia của Đỗ Thương Sơn “Một tên chỉ biết cờ bạc ăn uống......”......