Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 86

Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Trong lòng Liễu Như Phong biết Đỗ Như Phượng là cố ý chuyển đề tài, cũng không sốt ruột, chỉ theo ý nàng, cười nói: “Công tử đối Như Phong rất tốt! Quả nhiên Phượng nhi đã trưởng thành rồi, biết thương tâm vì ca ca?!”

Đỗ Như Phượng cười nhăn nhó, nói: “Vậy lần này ca ca tìm tới nơi này, sẽ không trở về chứ?”

Liễu Như Phong lắc lắc đầu, nói: “Ta là đến xem các ngươi, qua một đoạn thời gian, liền phải về.”

Đỗ Như Phượng nghe vậy, biến sắc, nói: “Vậy Phượng nhi làm sao bây giờ? Ca ca không cần Phượng nhi?”

Liễu Như Phong hơi cảm thấy đau đầu, đột nhiên cảm thấy muội muội trước mặt không phải là thiếu nữ trưởng thành, mà vẫn là tiểu cô nương năm nào luôn đi theo phía sau mình......

“Nếu không, chúng ta mang mẫu thân cùng đi!” Đỗ Như Phượng suy nghĩ một hồi, hai mắt sáng lên, hưng phấn mà nói: “Ca ca, ngươi cũng đừng trở về, chúng ta tìm một địa phương không người biết, người một nhà, sống khoái khoái lạc lạc, được không?”

Liễu Như Phong kinh ngạc nhìn Đỗ Như Phượng, đã xảy ra chuyện gì? Phượng nhi lại muốn rời khỏi Thương Khung sơn trang?

Bất an trong lòng càng lúc càng lớn, Liễu Như Phong chuyển thân mình Đỗ Như Phượng đang tựa vào trong lòng ra, nhìn ánh mắt nàng, hỏi: “Phượng nhi, nói cho ca ca, xảy ra chuyện gì? Không phải là chỉ bởi vì vài câu nói của Đỗ trang chủ nói với ngươi chứ? Muội muội của ta không nên là người keo kiệt như vậy!”

Ánh mắt Đỗ Như Phượng buồn bã, muốn làm nũng lừa cho qua, nhưng thấy thần sắc Liễu Như Phong nghiêm trọng, chỉ đành ngừng lại, trầm mặc một hồi, nói: “Phụ thân đối mẫu thân cùng ta đều tốt! Nhưng...... Bọn họ đều khinh thường chúng ta...... Cái đó cũng không có gì, Phượng nhi không để ý tới bọn họ! Nửa năm trước...... Đỗ Văn Lôi dần dần thân cận ta, hắn nói hắn thích ta, đối đãi rất tốt. Vài ngày trước, không biết vì sao phụ thân lại biết, liền gọi ta đến thư phòng, nhẹ nhàng khuyên bảo. Nhưng khi đó, trừ bỏ phụ thân, Đỗ Văn Lôi là người đối Phượng nhi tốt nhất, Phượng nhi luyến tiếc, cùng phụ thân cãi nhau, lần đầu tiên chống đối phụ thân. Sau đó, ta liền đi tìm Đỗ Văn Lôi......”

Đỗ Như Phượng nói tới đây, toàn thân nhịn không được mà run rẩy, trên mặt đầy vẻ tức giận cùng chán ghét, nói: “Ai ngờ, ta lại thấy...... thấy ngụy quân tử Đỗ Văn Lôi kia, cư nhiên cùng Đỗ Văn An hôn nhau...... Bọn họ...... bọn họ chính là huynh đệ cùng huyết thống a!!! Khi đó ta bị dọa đến choáng váng, thẳng đến...... thẳng đến khi ta nghe Đỗ Văn An oán giận nói, Đỗ Văn Lôi quá thân cận ta. Ta mới hồi phục tinh thần lại, chỉ là...... chỉ là ta tình nguyện ta không hoàn hồn lại...... Đỗ Văn Lôi cư nhiên nói, hắn là vì Đỗ Văn An mới cố ý đối tốt với ta...... Hắn...... hắn nói...... hắn cùng một chỗ với ta...... rất khó chịu, nhìn thấy ta đã muốn nôn, ta chạm đến hắn, cả người hắn liền không được tự nhiên, mỗi lần...... sau khi cùng ta một chỗ, đều phải...... đều phải tắm rửa vài lần......”

Liễu Như Phong duỗi tay đem Đỗ Như Phượng ôm vào trong lòng, lần đầu tiên trong lòng, dâng lên tức giận bạo ngược —— nếu nói chỉ là khinh thường muội muội, vẫn có thể tha thứ, dù sao so với Thương Khung sơn trang, Liễu gia quả thật là trèo cao! Nhưng lợi dụng như vậy, thương tổn muội muội đáng thương, đã vượt quá xa giới hạn Liễu Như Phong có thể tha thứ...... Nhớ đến mẫu thân bị liệt ở trên giường, Liễu Như Phong lại có chút nhụt chí, có thể làm sao bây giờ? Giết bọn họ? (*gật gù*)

Liễu Như Phong đang đấu tranh trong lòng, lại nghe Đỗ Như Phượng trong lòng nói: “Trên đời này, chỉ có ca ca cùng phụ thân là thật tâm đối Phượng nhi tốt! Nam nhân, không có một tên nào tốt!”

Liễu Như Phong cả kinh, thở dài: “Phượng nhi, chuyện kia chỉ là Đỗ Văn Lôi cùng Đỗ Văn An mà thôi! Trên đời cũng sẽ có nam nhân chân tình với ngươi! Ngươi đã trưởng thành, tất yếu phải lập gia đình, nếu vì chuyện này, cứ luôn giữ ý tưởng như vậy, cuộc sống về sau sẽ như thế nào?”

Đỗ Như Phượng ngồi dậy, lắc lắc đầu, giống như muốn tống hết thảy khó chịu ra khỏi óc. Chấn hưng lại tinh thần, thay bằng nụ cười, nói: “Ca ca, lần này Phượng nhi ra ngoài, gặp gỡ một tên ngốc tử!”

Liễu Như Phong nhìn nhìn khuôn mặt tươi cười hoan hỉ của Đỗ Như Phượng, không khỏi thầm than, tuy rằng muội muội đã trưởng thành, nhưng tâm tính vẫn là một đứa nhỏ...... Có lẽ, vừa rồi thương tâm như vậy, bất quá cũng chỉ bởi vì Đỗ Văn Lôi kia đối nàng tốt, muội muội quá mức cô độc liền cao hứng không biết tâm tình của bản thân, liền mơ hồ mà tưởng rằng là tình yêu......

Lại nghe Đỗ Như Phượng cười nói: “Ca ca, nam nhân kia nhìn cũng ra được hình người! (=.=!) Nói chuyện cũng nhã nhặn văn vẻ, như là công tử nhà giàu! Chỉ là hắn gọi ta Như Phượng, lại cứ luôn đọc lệch, chữ Phượng lại đọc thành chữ Phong! Ha hả! Còn vung tay múa chân, xem ta như nha hoàn mà sai sử. Hừ! Nếu không phải vì hắn đã cứu ta, ta mới không cần để ý đến hắn!” (Phượng: 凤(fèng), Phong: 风(fẽng), đọc hao hao giống nhau, rất dễ đọc lệch!)

Liễu Như Phong nhíu mày, quản chi hắn là ngốc tử hay là bạch si, cùng Liễu Như Phong có gì tương quan?! Vội kéo muội muội lại, nhìn trái nhìn phải, xác nhận vô sự, mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Xảy ra chuyện gì? Dựa vào võ công của ngươi cũng cần người tới cứu?”

Vừa rồi nhìn Đỗ Như Phượng cùng Đỗ Văn An so chiêu, chiêu thức tinh diệu, xác nhận võ công là được Đỗ Thương Sơn chân truyền! Cùng thị vệ xuất thân Võ Điện, cũng có thể được cho là trung bình! Ở trong chốn giang hồ, đã là không tồi......

“Ai nha! Nguy rồi, như thế nào lại nói ra!” Đỗ Như Phượng thè lưỡi, ôm cánh tay Liễu Như Phong, lay lay lấy lòng nói: “Ca ca, hảo ca ca, ngươi không cần nói cho mẫu thân cùng phụ thân! Bọn họ biết, sẽ không cho Phượng nhi đi ra ngoài chơi......”

Trong lòng Liễu Như Phong lo lắng, nhưng cũng nhịn không được bị động tác trẻ con của muội muội chọc cười, nói: “Hảo, ta không nói cho bọn họ! Nhưng ngươi phải đem sự tình kể lại cho ta biết.”

Đỗ Như Phượng nghe được lời hứa của Liễu Như Phong, hiển nhiên cực kỳ cao hứng, liên thanh nói: “Ngày ấy, ta ly khai Thương Khung sơn trang, lại không nhìn phương hướng, đi hai ngày, mới dừng lại nghỉ ngơi. Kết quả, cư nhiên ta lại gặp phải hắc điếm! Chúng ta là người trong võ lâm, đương nhiên phải hành hiệp trượng nghĩa, diệt cỏ tận gốc! Vì thế, ta liền cùng người của hắc điếm kia động thủ, chỉ là...... Bọn họ thật đê tiện vô sỉ! Thấy đánh không lại ta, liền quỳ xuống xin tha, nói cái gì phải nuôi mẹ già con nhỏ, thuế quan phủ quá cao, bọn họ cũng là bất đắc dĩ! (Chiêu cũ xì! =.=!)Ta nhất thời mềm lòng, tạm tha tánh mạng bọn họ, chỉ dạy bọn họ về sau không được làm chuyện ác này nữa! Ai ngờ giáp mặt thì miệng đầy đáp ứng, quay lưng lại liền hạ mê dược ta...... Kết quả, cái tên ngốc tử kia vô tình tới, đụng phải. Ngốc tử kia cũng có chút công phu, đuổi được đám ác nhân, cứu ta! Chỉ là hắn lại muốn hiệp ân đồ báo (dựa vào ân huệ muốn ng` ta báo đáp)! Nói cái gì mà là ân nhân cứu mạng của ta...... Hừ! Đọc chữ cũng đọc không chính xác!”

※※※

Xa xa.

Trong một khách điếm trong thành Thừa Thiên Phủ Giang Tây.

Gương mặt Nam Cung Thiên Mạc căng thẳng, nhìn Dạ Thất, Dạ Bát quỳ trước người, lạnh lùng thốt: “Ba ngày! Vẫn chưa tìm được nữ nhân kia?”

Dạ Thất không lên tiếng.

Dạ Bát thấp giọng đáp: “Hồi cốc chủ, thuộc hạ vô năng! Đã tra qua từng chỗ trong Thừa Thiên Phủ, nhưng không tìm được nửa điểm bóng dáng của Đỗ cô nương!”

Nam Cung Thiên Mạc thở dài, nói: “Thôi! Hòa thượng chạy thế nào cũng không chạy khỏi miếu (ý chỉ con ng` ta đi đến đâu cũng phải về nhà)! Thương Khung sơn trang sao...... Các ngươi đi xuống đi.”

Dạ Bát hành lễ, đứng dậy, lại phát hiện Dạ Thất vẫn còn ngơ ngác quỳ trên mặt đất, giống như không nghe được Nam Cung Thiên Mạc phân phó.

Trên gương mặt Dạ Bát vốn luôn luôn không có biểu tình, lông mi giật giật, cúi người hành lễ, nói: “Cốc chủ, thuộc hạ không rõ! Đỗ Như Phượng kia bất quá chỉ là cùng Liễu thị vệ trưởng có vài phần tương tự mà thôi! Tính tình lại nũng nịu thô lỗ vô lễ......”

Thân mình Dạ Thất run lên. (Aizzz….!)

Nam Cung Thiên Mạc nheo mắt lại, ánh mắt âm hàn đâm trên người Dạ Bát, cười nói: “Khi nào thì, chuyện của ta, ngươi cũng bắt đầu quản?!”

Hai đầu gối Dạ Bát rơi xuống đất, nói: “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ là nói sự thật!”

Nam Cung Thiên Mạc áp chế tức giận trong lòng, nhìn lướt qua Dạ Thất bên cạnh Dạ Bát, nói: “Ta giờ mới phát hiện, Dạ Bát ngươi cũng sẽ động loại tâm tư này! Đi xuống đi, không có lần thứ hai!” (Iu, Mạc ca bít rùi nha! Hi, cuỗi cùng cũng thấy bạn Bát thể hiện!)

“Vâng” Dạ Bát ứng thanh, khấu đầu, lôi Dạ Thất ra khỏi cửa phòng.

“Như Phong......” Trong phòng không một bóng người, Nam Cung Thiên Mạc đem chính mình dựa vào trụ giường, nhẹ giọng thở dài.

Dạ Bát lôi Dạ Thất, chuyển qua một góc, một tay đẩy hắn lên tường, hai tay chống hai bên người Dạ Thất, đem hắn vây bên trong, tức giận nói: “Ngươi còn nhớ đến y? Đã qua lâu như vậy, nếu y còn sống, sớm đã trở lại......”

Vẻ mặt lơ đãng của Dạ Thất đột nhiên chấn động, thấp giọng quát: “Câm miệng!”

(Haizz…! 2 ng`.. ý nhầm 3 ng` đang đau vì tình a! Haizz…! Ta nghi sau khúc này có cảnh…! *cười gian*)

※※※

“Liễu công tử, tiểu thư, trang chủ phân phó, thỉnh hai vị đi Hà viện, dùng tiệc nhà!” Ngoài cửa truyền đến thanh âm cung kính của thị nữ.

Liễu Như Phong hơi hơi giật mình, vào Thương Khung sơn trang được năm ngày, chưa từng nghe qua nhóm thị nữ nói chuyện cung kính như thế, nhìn Đỗ Như Phượng trước người, nghĩ lại thủ đoạn lúc trước nàng đối phó thủ hạ thị vệ của Đỗ Văn An, hiểu rõ......

“Đã biết!” Đỗ Như Phượng cao giọng ứng thanh, vội ra khỏi từ trong lòng Liễu Như Phong, tìm gương đồng, cẩn thận nhìn lên, kêu thảm thiết một tiếng, nói: “Nguy rồi, nguy rồi! Ca ca, làm sao bây giờ? Vẫn còn sưng! Nếu để mẫu thân cùng phụ thân thấy được, thể nào cũng quở trách Phượng nhi......”

Liễu Như Phong mỉm cười, muội muội vẫn chỉ là một đứa nhỏ, kéo Đỗ Như Phượng qua, tay phải nhẹ nhàng che lên hai mắt sưng đỏ của nàng, lặng lẽ vận nội lực, nhiệt khí xuyên tay mà ra.

Nhìn xuống lòng tay, nhìn muội muội đã được đánh tan sưng đỏ, khôi phục xinh đẹp mà kinh ngạc mở lớn miệng, không khỏi cười ra tiếng.

Mặt Đỗ Như Phượng đỏ lên, cũng biết biểu tình chính mình có chút dọa người, vội ngậm miệng, nhìn Liễu Như Phong, kinh hỉ nói: “Ca ca ngươi......”

Liễu Như Phong lắc đầu, cắt ngang lời nói của Đỗ Như Phượng muốn hỏi, nói: “Phượng nhi, trong lòng ngươi biết là được, đừng bao giờ nói với người ngoài! Ta cùng với mẫu thân và ngươi không giống nhau. Ngươi là nữ tử, ngày sau sẽ gả đi, nhưng ta là nam tử. Nếu dẫn tới người bên ngoài nghi ngờ, lo lắng ta sẽ cướp đoạt cơ nghiệp của người khác, ta không sợ bọn họ dùng thủ đoạn đối phó ta, chỉ sợ bọn họ sẽ đối mẫu thân cùng ngươi bất lợi! Ta rồi cũng sẽ phải rời đi, bảo hộ các ngươi được nhất thời, nhưng không bảo hộ các ngươi được cả đời......”

Sắc mặt vui mừng trên mặt Đỗ Như Phượng ngưng lại, nói: “Phượng nhi hiểu rõ. Chỉ là, ca ca, ngươi thật sự không chịu mang ta cùng mẫu thân rời đi sao?”

Liễu Như Phong thở dài, thay Đỗ Như Phượng đem tóc mai vì lúc trước ở trong lòng mình mà hơi loạn sửa thuận, nói: “Muội muội ngốc, ngươi thật sự không nghĩ đến thân thể của mẫu thân, có thể chống đỡ được bôn ba đường dài hay không sao? Nếu theo như lời ngươi, Đỗ trang chủ đối mẫu thân cùng ngươi chân tình thành ý, mẫu thân có thể dứt bỏ được không? Hiện giờ, mẫu thân chính là trang chủ phu nhân của Thương Khung sơn trang này! Nếu ngươi theo ta rời đi, mẫu thân nên làm gì bây giờ? Ngươi nhẫn tâm nhìn mẫu thân cô độc sao? Phượng nhi, ngươi đã trưởng thành, võ công cũng tốt, phải tự học cách chiếu cố chính mình, còn phải chiếu cố tốt cho mẫu thân......”

Đỗ Như Phượng cúi đầu, trong lòng biết Liễu Như Phong nói thực tình, trong mắt ươn ướt, nói: “Vậy Phượng nhi phải làm sao bây giờ? Ca ca ngươi không đi được không? Phượng nhi luyến tiếc ngươi!”

Liễu Như Phong trầm mặc một hồi, nói: “Xem xét tình hình rồi nói sau! Phượng nhi, nếu không đi Hà viện, để cho mẫu thân cùng Đỗ trang chủ chờ lâu không tốt! Hôm nay ngươi đánh Đỗ Văn An, lại đối Đỗ Văn Lôi như vậy, nhớ rõ một hồi thấy Đỗ trang chủ, phải nhu thuận một chút, để Đỗ trang chủ vui, tất nhiên là chuyện tốt! Bất luận hai vị công tử kia có ghi hận ngươi hay không, e ngại Đỗ trang chủ, cũng sẽ không dám quá mức!”

Đỗ Như Phượng giả một cái mặt quỷ, nói: “Đã biết, ca ca! Ngươi như thế nào lại y chang mẫu thân, một khi dong dài, liền không dứt a......”

“Ngươi!” Liễu Như Phong làm bộ như sinh khí, Đỗ Như Phượng đã nhảy dựng lên, mở cửa phòng, chạy trốn ra ngoài, chỉ để lại một chuỗi tiếng cười như chuông bạc.

Hai thị nữ Cầm viện hôm nay rất biết thức thời, thấy có Đỗ Như Phượng, liền không dám đi theo Liễu Như Phong. (Tốt!)

Liễu Như Phong cùng Đỗ Như Phượng một đường nói nói cười cười, đi vào Hà viện.

Mới vừa vào cửa, liền thấy bàn ghế đều đã bày chỉnh tề, Cúc nhi cùng Điệp nhi đang vội vàng bày thức ăn cùng bát đũa.

Đỗ Thương Sơn vẫn ngồi ở bên tháp của Đỗ phu nhân như cũ, đang cùng Đỗ phu nhân thấp giọng nói chuyện rất vui, Đỗ phu nhân che miệng cười.

Đỗ Văn Lôi nhã nhặn ngồi ở một bên, nhìn qua, hết thảy lúc trước ở Cầm viện, tựa hồ đối hắn không ảnh hưởng.

Thấy Liễu Như Phong cùng Đỗ Như Phượng vào cửa, Đỗ Văn Lôi đứng lên, cười nói: “Phượng muội, Liễu đệ!”

Đỗ Như Phượng xoay một cái xem thường, không thèm để ý Đỗ Văn Lôi, chỉ nhảy đến chỗ Đỗ phu nhân cùng Đỗ Thương Sơn nghe tiếng mà quay đầu: “Phụ thân, mẫu thân, Phượng nhi nhớ chết mất a!”

Liễu Như Phong thấy nét xấu hổ trên mặt Đỗ Văn Lôi, vội thi lễ, nói: “Nhị công tử hảo.”

Đỗ Văn Lôi liếc mắt một cái nhìn Đỗ Như Phượng đang nhào vào trên người Đỗ Thương Sơn làm nũng, đứng dậy, cười nói: “Liễu đệ sao vẫn khách khí như thế?! Đến, ngồi đi.”

Liễu Như Phong đi qua, đứng ở bên cạnh Đỗ Văn Lôi, nhìn khắp nơi, lại không thấy Đỗ Văn An, cũng không để ý. Thấy đồ ăn sắp dọn xong, cũng không theo Đỗ Văn Lôi ngồi xuống, chỉ đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn muội muội Đỗ Như Phượng.

Đỗ Thương Sơn nhìn Đỗ Như Phượng nhào vào trong lòng, muốn nghiêm mặt, nhưng lại không nhịn được ý cười, chỉ đành nói: “Phượng nhi trưởng thành a?! Đấu tức giận cùng phụ thân cái gì? Còn rời nhà trốn đi?”

Đỗ Như Phượng lắc lắc thân mình, nói: “Phượng nhi biết sai rồi, phụ thân chớ sinh khí! Phượng nhi sẽ nghe lời phụ thân!”

Đỗ Thương Sơn ngẩn ra, trên mặt hiện lên một tia kinh hỉ, lời này của Đỗ Như Phượng, không phải là..... Cảm thấy không khỏi có chút kỳ quái, sao Đỗ Như Phượng chỉ đi ra ngoài vài ngày, liền đã nghĩ thông? Nghĩ lại ngày ấy cùng mình khắc khẩu, không khỏi nhìn Đỗ phu nhân liếc mắt một cái.

Đỗ phu nhân mỉm cười, khóe mắt thoáng nhìn hướng Liễu Như Phong.

Đỗ Thương Sơn bừng tỉnh đại ngộ, ý chỉ đó là nói Liễu Như Phong đã khuyên được Đỗ Như Phượng hồi tâm chuyển ý, lòng không khỏi mang kinh hỉ!

Đỗ Thương Sơn ôm Đỗ Như Phượng trong lòng, ha hả cười to, nói: “Phượng nhi, lần này ngươi ra ngoài, có chuyện gì thú vị? Nói ra cho chúng ta nghe một chút!”

Đỗ Như Phượng nào dám nói, chột dạ liếc mắt nhìn Liễu Như Phong bên cạnh một cái, chỉ vùi đầu làm nũng không thuận theo.

Đang náo nhiệt, Cúc nhi đi tới, nói: “Trang chủ, phu nhân, hai vị công tử, đồ ăn đã bày xong, hiện tại có cần dùng ngay hay không?”

Đỗ phu nhân nhìn khắp nơi, nói: “Văn An đâu? Chờ một chút, Văn An còn chưa tới!”

Đỗ Thương Sơn cũng thấy kỳ quái, nói: “Lúc trước rõ ràng ta đã phân phó người đi nói cho Văn An đêm nay ăn cơm ở trong này. Người đâu!”

Một gã thị vệ tráng đinh của Thương Khung sơn trang xuất hiện ở cửa.

“Đi gọi Văn An nhanh chóng đến Hà viện!” Đỗ Thương Sơn phân phó nói.

“Vâng” Tráng đinh kia ứng thanh, xoay người bước nhanh ra khỏi Hà viện.

Chỉ chốc lát sau, tráng đinh kia liền trở về, nhưng phía sau lại vẫn trống không, không có một người!

“Khởi bẩm trang chủ, Đại công tử không ở trong trang, người của Lạc viện nói, Đại công tử từ sớm đã ra khỏi sơn trang, nói là muốn đi tìm Cừu Cửu của Cửu Viễn tiêu cục trong thành Nam Dương luận võ!” Tráng đinh cúi đầu trả lời.

Đỗ Thương Sơn ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, sắc mặt trầm xuống, nói: “Chỉ biết gây chuyện thị phi! Đến khi nào đây?! Không cần đợi hắn, chúng ta ăn trước!”

Đỗ Như Phượng nghe thấy ngữ khí của phụ thân không đúng, vội đứng lên, không làm nũng nữa.

_______________
Bình Luận (0)
Comment