Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
“Nhất cung, song cốc...... Nhất cung, song cốc......” Đỗ Thương Sơn thì thào, nếu nói năm phái không tiện cướp đoạt ngoài sáng, nhất cung song cốc này lại không có gì cố kỵ! Chỉ sợ trên dưới Thương Khung sơn trang ngay cả gà chó cũng sẽ không được tha......
Nhất thời tâm Đỗ Thương Sơn như tro tàn, thân mình nhoáng lên một cái, tổng quản Vạn Thiên Sơn vội vàng đỡ lấy.
Tâm Liễu Như Phong nhất thời khuấy đảo, hai mắt nhìn theo sát Nam Cung Thiên Mạc bạch y thắng tuyết, rõ ràng cốc chủ đã gầy đi...... khuôn mặt gầy hơn, khí tức băng hàn! So với lúc công tử còn trong cốc, âm trầm hơn rất nhiều...... (Vì ai!?)
Liễu Như Phong thực sự muốn lập tức chạy qua, nhưng cước bộ như không phải của chính mình, chỉ đứng bất động tại chỗ......
Sự lười nhác trên mặt cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch rốt cục mất đi, thân mình đoan chính, lạnh lùng nhìn người tới.
Thân hình hôi y thanh niên Ly Thương chợt lóe, lui trở lại bên kiệu.
“A......” Đỗ Như Phượng vừa mới được giải khai huyệt đạo, thấy Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên xuất hiện, thất thanh kinh hô.
Liễu Như Phong cả kinh, cố không để ý đến sự kinh hỉ khi được tái kiến cốc chủ Nam Cung Thiên Mạc, sợ Đỗ Như Phượng lại làm ra cử chỉ thất lễ gì, cánh tay nhấc lên, duỗi ngón tay điểm một cái, chắn lại á huyệt, ma huyệt của Đỗ Như Phượng.
Chỉ một tiếng này, cũng đã đem ánh mắt của Nam Cung Thiên Mạc thu hút lại.
Như Phong?! Vẻ mừng rỡ như điên chợt lóe trên mặt Nam Cung Thiên Mạc, nhắm mắt lại rồi mở ra, người nọ vẫn đứng ở nơi đó, không biến mất! Quả nhiên y còn sống, tâm tình Nam Cung Thiên Mạc kích động, nam nhân này, nam nhân làm cho mình tưởng nhớ đến cả trái tim cũng đều đau đớn! Nam Cung Thiên Mạc không tự giác bước lên một bước, muốn đi đến chỗ Liễu Như Phong, muốn gắt gao đưa y ôm vào trong lòng, muốn chân thật cảm nhận độ ấm của y......
Khuôn mặt tuấn tú, mày kiếm chỉnh tề, đôi mắt hắc diệu sáng như sao, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khiêu gợi, thân hình thon dài mà tinh túy, hai tay hữu lực mà linh động...... hai tay...... Nam Cung Thiên Mạc mở to hai mắt, phẫn nộ đến run rẩy mà chăm chú trên bàn tay đang gắt gao nắm lấy Đỗ Như Phượng!
Nữ nhân này là ai?! Liễu Như Phong?!
Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên hoàn hồn, sắc mặt trầm xuống, thấp giọng quát: “Lại đây!”
Vừa là sinh khí, vừa là phẫn nộ! Nam Cung Thiên Mạc vẫn không quên —— nơi đây không phải Tuyệt Cốc, lúc này không chỉ có hai người mình cùng Liễu Như Phong!
Mọi người trong viện đều mạc danh kỳ diệu, không biết vị cốc chủ Tuyệt Cốc này vì sao lại mang vẻ mặt âm tình bất định.
Lại thấy Liễu Như Phong cúi thấp đầu, yên lặng từ bên cạnh Đỗ Thương Sơn đi ra, đi tới trước người Nam Cung Thiên Mạc, cúi thấp người quỳ xuống, lễ bái, cung thanh nói: “Thuộc hạ Liễu Như Phong, khấu kiến cốc chủ!”
Trong viện nhất thời một mảnh lặng ngắt...... (Ha ha…,trố mắt ra mà nhìn đi, hô hô hô…)
Nam Cung Thiên Mạc nhắm mắt, vung ống tay áo lên.
Liễu Như Phong đứng dậy, bước nghiêng lên một bước, đứng ở phía sau Nam Cung Thiên Mạc.
Mặt Nam Cung Thiên Mạc âm trầm, đảo qua đám người Đỗ Thương Sơn đang khiếp sợ, ánh mắt hơi dừng lại trên người Đỗ Như Phượng, rồi chuyển về. Liễu Như Phong cư nhiên luôn nắm tay nữ nhân này? Đại tiểu thư của Thương Khung sơn trang? Tốt lắm, tốt lắm! (Hờ hờ…, ‘chít’ Phong ca rùi! XD~~~)
Ánh mắt âm lãnh khiến Đỗ Như Phượng không tự chủ được mà rùng mình một cái, chỉ là vừa rồi thân mình bị Liễu Như Phong điểm huyệt chế trụ, tất nhiên không thể động đậy.
“Mai đại tiểu thư! Ngươi vừa nói ai muốn giết người của bổn tọa?” Nam Cung Thiên Mạc nhìn cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch trong kiệu.
Nhãn thần của cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch chuyển động trên người Liễu Như Phong ở phía sau Nam Cung Thiên Mạc, nguyên lai là người của Tuyệt Cốc......
Mai Việt Tâm cười cười, nói: “Nam Cung cốc chủ không nhìn thấy sao?”
Nói xong, Mai Việt Tâm cư nhiên hướng đám người Nam Cung Thiên Mạc mà bước lại gần!
Chỉ vài bước này, trong lòng mọi người ở đây đều chấn động, Đoạn Hồn Cốc —— hoặc nói là Mai Việt Tâm, đây là ý gì? Bích Tâm Cung, Đoạn Hồn Cốc, Tuyệt Cốc tạo thành nhất thể, thực lực phía sau ba bên hoặc thấp hoặc cao, lại vừa đúng tạo thành thế chân vạc (cái vạc 3 chân), khống chế lẫn nhau! Chỉ vài bước cố ý như vô tình này của Mai Việt Tâm, lại hoàn toàn đánh vỡ thế cân bằng này......
Nhãn tình cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch lạnh lùng, trên mặt lại vẫn tỏ ra vô vị như cũ, khi nào Tuyệt Cốc cùng Đoạn Hồn Cốc bắt đầu liên thủ? Không phải hôn ước của Mai đại tiểu thư cùng tân nhậm cốc chủ Tuyệt Cốc Nam Cung Thiên Mạc đã bị hủy rồi sao? Nhất cung song cốc, trong đó tuy rằng y độc của Đoạn Hồn Cốc lợi hại, nhưng hàng năm Đoạn Hồn Cốc lại không có ý giao hảo cùng Bích Tâm Cung, Tuyệt Cốc; độc thuật đối hai bên này, sự uy hiếp sớm đã không còn lớn như trước kia. Thực lực ba bên, Đoạn Hồn Cốc yếu nhất, hiện giờ cướp đoạt Vấn Thiên bảo đao, bên bị đá ra trước nhất, tất nhiên chính là Đoạn Hồn Cốc. Nhưng nếu Mai Việt Tâm cùng Tuyệt Cốc liên thủ, bên bị đá ra trước nhất lại là Bích Tâm Cung!
Một khi đã như vậy, không bằng nhất thời tạm lánh, Vấn Thiên bảo đao xuất thế, có lẽ Tuyệt Cốc cùng Đoạn Hồn Cốc sẽ lập tức trở mặt! Đợi đến khi song cốc lưỡng bại câu thương, lại đến cướp đoạt bảo đao cũng không muộn!
Nhãn châu cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch xoay chuyển, ngã dựa vào nhuyễn y, khôi phục lại bộ dáng lười biếng của hắn, nói: “Sự lợi hại của Mai đại tiểu thư, bản cung lĩnh giáo! Hôm nay bản cung nguyên bản chỉ là tò mò, không muốn đắc ngộ Đoạn Hồn Cốc, Tuyệt Cốc liên thủ. Tất nhiên bản cung sẽ hảo hảo ghi tạc trong lòng! Vấn Thiên bảo đao mặc dù tốt, nhưng ta cũng muốn xem xem các người có năng lực nuốt trôi được hay không...... Ha hả, chúng ta đi!”
Tiếng nói vừa dứt, bốn gã đại hán đã nâng chiếc kiệu nhỏ lên, đổi đầu kiệu, liền ly khai!
Mai Việt Tâm thở phào một ngụm, nhìn theo chiếc kiệu nhỏ của cung chủ Bích Tâm Cung, gương mặt lộ ra thần sắc thả lỏng.
Nam Cung Thiên Mạc cũng nhướn mày, giương mắt nhìn ngoài trang.
“A di đà phật! Khó có được nhất cung song cốc tề tựu một chỗ, cung chủ Bích Tâm Cung sao lại đi ngay như thế?” Một tiếng phật hiệu, Thiếu Lâm Vô Trần đảo mắt nhìn nhìn hơn trăm đệ tử phía sau, mỉm cười.
Trên quan đạo trống trải ngoài trang, đột nhiên xuất hiện mấy trăm nhân ảnh, tăng đạo ni tục (4 cách ăn mặc: tăng, đạo, ni cô, tục gia), một mảnh đông nghìn nghịt, chậm rãi tiến lên vây lại, đem cửa chính của Thương Khung sơn trang bao vây.
Tất cả nhân ảnh hợp lại, nhưng không có một người lớn tiếng ồn ào, chia làm năm đội, chỉnh chỉnh tề tề, nghiêm túc không tiếng động. Chính là năm đại môn phái đã đi mà quay lại!
Mai Việt Tâm nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Thiên Mạc.
Nam Cung Thiên Mạc hơi hơi nheo mắt lại, hờ hững nhìn ngoài trang.
Chiếc kiệu nhỏ màu xanh ngừng lại, thanh âm cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch thở dài vang lên, trào phúng nói: “Quả nhiên không hổ là năm đại danh môn chính phái!” (Chính xác, quả thật là ‘ko hổ’ a! Hừ!)
Thiếu Lâm Vô Trần tạo thành chữ thập thi lễ, cười nói: “Hôm nay khó có được nhất cung song cốc đứng đầu đều ở chỗ này, lại còn muốn cướp đoạt bảo vật gia truyền của người khác, tất nhiên chúng bần tăng trăm triệu lần không thể ngồi yên không để ý đến! Hiện tại không tiện nói đành thỉnh cung chủ Bích Tâm Cung, Mai đại tiểu thư, Nam Cung cốc chủ đi tệ tự một chuyến......” (Hừ, có nhiêu đó mà đòi đấu với TC, BTC, ĐHC à!? Mơ mộng hão huyền!)
Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch tựa hồ như nghe thấy được một việc cực kỳ buồn cười, ngồi trên nhuyễn y trong kiệu, cười đến không thở nổi, ánh mắt đảo qua hơn trăm người trước trang, nói: “Hảo, hảo! Năm đại môn phái có thể có minh ước từ trước, sớm mai phục nhiều người như thế. Chỉ sợ không phải chỉ vì đối phó nhóm người bản cung?”
“Tà ma ngoại đạo, người người đều muốn tru diệt!” Nét mặt già nua của Thiếu Lâm Vô Trần đỏ lên, trầm giọng quát.
Mấy trăm người của năm đại môn phái nhất tề áp sát, cầm binh khí trong tay.
Mai Việt Tâm cùng Nam Cung Thiên Mạc nhìn phía đối diện cười lạnh, đều tự mang theo hạ cấp đi ra phía trước, đứng bên cạnh chiếc kiệu xanh của cung chủ Bích Tâm Cung.
“Đại sư cư nhiên đã sớm tính đến hôm nay người của chúng ta tới không nhiều? Ha hả, chỉ sợ ý định không phải ở chuyện này a?” Mai Việt Tâm che miệng cười.
Biểu tình trên mặt Đỗ Thương Sơn biến ảo bất định, năm đại môn phái như thế nào có thể dự đoán được hôm nay nhất cung song cốc sẽ đến Thương Khung sơn trang? Lại như thế nào có thể dự đoán được người tới không nhiều? Chỉ sợ vẫn chỉ là vì Vấn Thiên bảo đao!
Đỗ Thương Sơn cười khổ, trước mắt vô luận là năm đại môn phái, hay là nhất cung song cốc, hiển nhiên không thể tránh được một hồi đại chiến! Khoanh tay đứng nhìn, tọa sơn quan hổ đấu (ngồi trên núi xem hổ đấu)? Tuy là chuyện tốt, nhưng vô luận bên nào thắng, cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho Thương Khung sơn trang!
Đỗ Thương Sơn nhìn bóng dáng Liễu Như Phong, trước mắt cũng chỉ còn một hy vọng này! Nếu muốn bảo trụ toàn bộ tánh mạng người trong trang, chỉ có thể trông vào Liễu Như Phong có thể nói chuyện được trước mặt cốc chủ Tuyệt Cốc hay không......
Đỗ Thương Sơn nhìn tổng quản Vạn Thiên Sơn, lại quay đầu lại nhìn nhìn mọi người, phất tay giải bỏ huyệt đạo trên người Đỗ Như Phượng. Im lặng nửa ngày, chậm rãi đi hướng phía sau sáu người Nam Cung Thiên Mạc.
Tổng quản Vạn Thiên Sơn đối tráng đinh hai bên nháy mắt. Tráng đinh trên tường viện cùng trong viện bốn phía đều nhảy xuống, đi theo phía sau Đỗ Thương Sơn.
Nhân mã tứ phương trong trang, nhìn đến động tác của Đỗ Thương Sơn, đều ngẩn ra.
Thần sắc Nam Cung Thiên Mạc khẽ động, nhìn Liễu Như Phong, quả nhiên thấy Liễu Như Phong vốn luôn luôn đạm mạc, trong thần sắc, lại dẫn theo tia khẩn cầu, nhìn phía mình. (Thêm nước mắt long lanh lưng tròng nữa là… *tưởng tượng* Dễ thương a~~~~~~! ><)<!–)
Ánh mắt rất nhanh thoáng nhìn Đỗ Như Phượng phía sau Đỗ Thương Sơn, là vì nàng sao? Nam Cung Thiên Mạc quay đầu lại, không biết tư vị trong lòng là gì.
Thiếu Lâm Vô Trần nhíu mày nói: “Đỗ trang chủ, hôm nay người của nhất cung song cốc tới rất ít, có thể bao vây được hết! Thỉnh Đỗ trang chủ hỗ trợ chúng ta một tay!”
Đỗ Thương Sơn cười lạnh, nói: “Vô Trần đại sư! Hiệp nghĩa (đọc nhấn âm) (<- của tác giả) của năm đại môn phái, hôm nay Thương Khung sơn trang lĩnh giáo! Nhưng nhi tử của ta Như Phong, lại là người Tuyệt Cốc. Huống chi tình hình hôm nay như vậy, chỉ sợ đại sư hẳn là cũng đã đem Thương Khung sơn trang vào bên trong tính kế?! Nói thế nào đi nữa, Thương Khung sơn trang ta cũng chỉ có thể cùng Tuyệt Cốc cùng tiến cùng lui!”
“A di đà phật! Đỗ trang chủ, danh dự trăm năm của Thương Khung sơn trang, không thể bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!” Thiếu Lâm Vô Trần niệm một tiếng phật hiệu, nhìn chằm chằm Đỗ Thương Sơn.
Biểu tình của cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch vẫn là cười khẽ, nhìn nhìn nhóm người năm đại môn phái phía trước, lại nhìn đám người Nam Cung Thiên Mạc cùng Đỗ Thương Sơn, nhãn châu loạn chuyển.
Sắc mặt Mai Việt Tâm trầm xuống, tâm tư xoay chuyển lộn vòng, lời này của Đỗ Thương Sơn là ý gì? Đầu phục Tuyệt Cốc? Nếu chỉ là Thương Khung sơn trang, thật sự hoàn hảo! Nhưng phải đoạt đi vật trong tay Tuyệt Cốc, có thể có chút phiền phức......
Về phần mấy trăm người của năm đại môn phái như hổ rình mồi phía trước? Mai Việt Tâm thật sự không để trong lòng, không nói độc dược của Đoạn Hồn Cốc, tự nhiên có thể làm cho đám người Mai Việt Tâm tùy thời rời đi, huống chi bên cạnh, còn có cung chủ Bích Tâm Cung cùng cốc chủ Tuyệt Cốc?!
Nam Cung Thiên Mạc nhíu mày, nhìn nhìn Đỗ Thương Sơn, đây chẳng phải là bức Tuyệt Cốc đối diện tất cả người ở đây? Đảo mắt đảo qua đám người năm đại môn phái, Bích Tâm Cung, Mai Việt Tâm. Sát khí trong mắt chợt lóe, chậm rãi đi hướng Đỗ Thương Sơn.
Thấy bóng người chợt lóe trước mặt, Liễu Như Phong liền chắn trước mặt Đỗ Thương Sơn, khom người nhẹ gọi: “Cốc chủ!”
Nam Cung Thiên Mạc dừng cước bộ, hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Như Phong một cái, quay người, nhảy đến trước mặt Thiếu Lâm Vô Trần, cười dài nói: “Lão lừa trọc! Chỉ dựa vào mấy trăm người này liền muốn chúng ta lưu lại?”
Kiếm quang chợt lóe trước mắt, Thiếu Lâm Vô Trần chấn động thất sắc, thiền trượng nâng lên, “Đương” một tiếng, lui về phía sau mấy bước.
Mọi người giữa sân nguyên bản khẩn trương cao độ, vì một tiếng này mà giật nảy. Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên động thủ, tựa như kíp nổ đốt hỏa dược, nháy mắt nổ tung.
Năm tên cốc chúng Tuyệt Cốc đi theo phía sau Nam Cung Thiên Mạc, sát nhập vào đám người.
Năm đại môn phái đều hô quát một tiếng, xông tiến lên.
Mai Việt Tâm lui ra phía sau một bước, cùng chín tên cốc chúng Đoạn Hồn Cốc đứng chung một chỗ, giương tay đánh ngã vài tên môn nhân của năm đại môn phái đánh tới, chậm rãi lui về một bên.
Mai Việt Tâm nhìn nhìn chiếc kiệu xanh cũng lui xuống, cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch nghiêng tựa vào trong kiệu, mặt mang mỉm cười, nhìn vào giữa sân.
Năm người Thiếu Lâm Vô Trần đại sư, Võ Đang Thanh Tùng đạo trưởng, Nga Mi Vô Bi sư thái, Thanh Thành Minh Kiếm đạo trưởng, Không Động Vô Thanh Tử đã từng đến Thương Khung sơn trang liên thủ lại, vây quanh Nam Cung Thiên Mạc, những người còn lại một mặt phòng bị đám người Mai Việt Tâm, một mặt vây hướng đám người Đỗ Thương Sơn.
Liễu Như Phong thở sâu, đánh về phía sau Không Động Vô Thanh Tử, song chưởng liên tiếp, nhằm thẳng lưng Không Động Vô Thanh Tử cùng Thanh Thành Minh Kiếm đạo nhân......
Nam Cung Thiên Mạc quay mắt lại nhìn, mỉm cười, thét dài một tiếng, trường kiếm trong tay xẹt qua phất trần của Nga Mi Vô Bi sư thái, đánh lui thiền trượng của Thiếu Lâm Vô Trần đại sư, đâm vào đầu vai của Võ Đang Thanh Tùng đạo trưởng.
Đám người Thiếu Lâm Vô Trần đại sư gầm lên một tiếng, đang định tiến lên. Chợt nghe tiếng xé gió trong tai, dồn dập vang lên.
Đám môn nhân của năm đại môn phái đang vây công hướng Đỗ Thương Sơn, đều kêu thảm thiết một tiếng, hơn mười người ngã xuống.
Bốn phía trên tường của Thương Khung sơn trang, lại trống rỗng, không nhìn thấy được nhân ảnh nào!
“Bọn chuột nhắt phương nào ám toán đả thương người?” Không Động Vô Thanh Tử liếc mắt một cái nhìn lại, đa số người chết thảm đều ăn mặc phong cách tục gia, mắt nhìn chòng chọc không khỏi muốn nứt ra, đề khí rống to.
Liễu Như Phong một chưởng đánh lên trước ngực Thanh Thành Minh Kiếm đạo trưởng, phản thủ đoạt lấy kiếm, cười lạnh một tiếng, đâm hướng về phía cổ họng của Không Động Vô Thanh Tử.
Cùng lúc đó, bên ngoài cửa chính của Thương Khung sơn trang, bên cạnh môn nhân của năm đại môn phái, đột nhiên xuất hiện mười tên hắc y nhân, sát nhập vào trong đám người, nhất thời tiếng kêu thảm thiết đồng thời nổi lên bốn phía, huyết quang bay tứ tung!
Kiếm của Thanh Thành Minh Kiếm đạo trưởng bị đoạt đi, thấy Không Động Vô Thanh Tử phân tâm, bất chấp ngực bản thân trúng chiêu, vội đánh tới, vận nội lực, hô lên đánh một chưởng, đánh về phía sau lưng Liễu Như Phong, muốn cứu Không Động Vô Thanh Tử.
Liễu Như Phong chỉ chờ lúc này, thân hình chợt lóe, trường kiếm xoay ngược lại, chính chính đâm vào ngực của Thanh Thành Minh Kiếm đạo trưởng!
“Các ngươi là ai?” Võ Đang Thanh Tùng đạo trưởng thấy tình thế không tốt, một kiếm đánh khai trường kiếm của Nam Cung Thiên Mạc, quay người rời khỏi vòng chiến, đánh về phía hắc y nhân phía sau, lớn tiếng quát hỏi.
“Ảnh vệ Tuyệt Cốc!” Một gã hắc y nhân ngẩng đầu lên, chính là Dạ Thất, nhìn nhìn Võ Đang Thanh Tùng đạo trưởng, hai tay giương lên. (A a a…, bạn Thất kìa, thấy Phong ca chưa!? Thấy rồi thì làm biểu tình gì cho bạn Bát ghen chơi cái coi! XD~~~~!)
Trường tiên gào thét mà tới, cùng mười mũi ám khí hỗn loạn nghênh diện đánh úp lại. Võ Đang Thanh Tùng đạo trưởng thấy trường tiên thế tới rào rạt, thân hình vội né tránh, lại nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết phía sau, là mấy đệ tử né tránh không kịp, bị ám khí kia đánh trúng, nhất thời có năm, sáu người ngã xuống.
Võ Đang Thanh Tùng đạo trưởng gầm lên một tiếng, đang muốn nhảy lên, đã thấy tiên ảnh chợt lóe trước mắt, tiên mang theo gió, đã tới trước mặt.
Mai Việt Tâm nhìn mười tên hắc y nhân kia, lại đảo mắt nhìn nhìn bốn phía, sắc mặt hơi trầm xuống, quát một tiếng, dẫn chín tên Đoạn Hồn Cốc phía sau, đột nhiên đánh về phía môn nhân của năm đại môn phái! (Hờ, biết lựa thời ra tay ghê!)
Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch thở dài, ngón tay gõ gõ lên tay vịn của nhuyễn y, thấp giọng tự nói: “Ảnh vệ Tuyệt Cốc! Hừ hừ hừ...... Chúng ta đi!”
Ly Thương bảo hộ bên kiệu, đánh khai binh khí, ám khí bay tới.
Bốn gã tráng hán áo gai không nói một lời, nâng chiếc kiệu nhỏ lên, vòng quanh mọi người, liền hướng ngoài trang mà bước. Trong nháy mắt đã đi xa.
Năm đại môn phái nhiều người hơn, nhưng người của Tuyệt Cốc võ công rất cao, thường thường lại có vô số ám khí bay vụt ra từ chỗ tối, không biết còn có bao nhiêu ảnh vệ Tuyệt Cốc ẩn thân bốn phía.
Nhóm mười người Mai Việt Tâm tham gia, tình thế lập tức được đảo ngược nhanh hơn......
“Ngô......” Nga Mi Vô Bi sư thái kêu lên một tiếng đau đớn, ôm lấy cánh tay phải, nhanh chóng thối lui khỏi vòng chiến.
Thiếu Lâm Vô Trần một mình ngăn cản Nam Cung Thiên Mạc, càng thêm cật lực, trong lòng biết không tốt, thiền trượng mạnh dùng sức, bức khai trường kiếm của Nam Cung Thiên Mạc, quay người nhảy ra khỏi vòng, đảo mắt nhìn chung quanh.
Mấy trăm môn nhân đệ tử, không ngờ đã ngã xuống hơn phân nửa. Thanh Thành Minh Kiếm đạo trưởng ngã trên mặt đất, khí tuyệt đã lâu, Không Động Vô Thanh Tử chật vật vạn phần, tránh trái tránh phải kiếm của Liễu Như Phong, trước mắt sắp chống đỡ hết nổi......
“Rút! Nam Cung cốc chủ, Mai đại tiểu thư, Đỗ trang chủ! Hôm nay là do bần tăng xem nhẹ các ngươi, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, món nợ máu này, năm đại môn phái sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày đòi lại từ chư vị!” Thiếu Lâm Vô Trần niệm một tiếng phật hiệu, tăng bào vung lên, thiền trượng vung ra, chặn lại trường kiếm rời tay của Võ Đang Thanh Tùng đạo trưởng trước mặt, trường tiên của Dạ Thất bất đắc dĩ lăng không cuộn lại, lui trở về.
Thiếu Lâm Vô Trần nâng đỡ Võ Đang Thanh Tùng đạo trưởng, Nga Mi Vô Bi sư thái, Không Động Vô Thanh Tử lắc mình nhanh chóng thối lui. Hơn mười người còn sống của năm đại môn phái chật vật đi như chạy trốn.
Nam Cung Thiên Mạc không đuổi theo, đứng tại chỗ, trường kiếm thu vào vỏ.
Nhóm mười ảnh vệ Dạ Thất từ xa xa hướng Nam Cung Thiên Mạc cúi người hành lễ, chợt lắc mình xẹt đi, chìm vào chỗ tối, biến mất tung tích. (Ớ, đi đâu vậy, đến gặp Phong ca tý cho vui!)
Nam Cung Thiên Mạc quay đầu lại nhìn, năm tên tùy tùng chỉ có hai người bị thương, đang băng bó, không người nào tử vong, vừa lòng gật đầu. Đảo mắt trông hướng Liễu Như Phong, đã thấy đám người Đỗ Thương Sơn không biết từ khi nào đã vây quanh bên người Liễu Như Phong, đang nói nhỏ, không khỏi nhướn mày.
“Nam Cung cốc chủ!” Mai Việt Tâm nhẹ giọng gọi.
Nam Cung Thiên Mạc quay đầu lại, thấy Mai Việt Tâm đứng cách năm bước, đang nhìn phía mình, gật đầu cười nói: “Hôm nay thật đa tạ Mai đại tiểu thư trợ giúp!”
“Sao lại nói là trợ giúp, nguyên bản năm đại môn phái cũng đem Đoạn Hồn Cốc ta vào trong tính toán.” Mai Việt Tâm hơi u buồn, đảo mắt nhìn nhìn Liễu Như Phong bên kia, thở dài, nói: “Mai Việt Tâm muốn hướng nam cung cốc chủ xin một người, không biết được không?”
Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu mày, theo ánh mắt của Mai Việt Tâm, nhìn nhìn Liễu Như Phong, nói: “Quy củ của Đoạn Hồn Cốc, hẳn là không dùng được trên đầu Tuyệt Cốc? Mai đại tiểu thư, người là ngươi cứu, Nam Cung Thiên Mạc tạ ơn tại đây. Nhưng quy củ của Tuyệt Cốc, ngươi cũng biết, chưa từng có người nào có thể sống mà thoát ly Tuyệt Cốc! Lời của Mai đại tiểu thư, xin đừng nhắc lại!”