Nghe vậy, Dương Phàm chợt nheo mắt lại hỏi:
“Không đúng!”
“Sao ngươi lại có thể là Võ Giả cấp năm được?”
“Ta hoàn toàn không nhìn thấu được tu vi của ngươi, trong khi ngươi lại có thể nhìn một cái là biết ngay cảnh giới của ta.”
Lần này đến lượt Dương Phàm kinh ngạc, hắn thực sự không ngờ nữ tử trước mặt mình chỉ là Võ Giả cấp năm.
Lúc này, nàng ta chợt tháo chiếc nhẫn đeo. trên tay ra, nói:
“Tất cả là nhờ chiếc nhẫn này, nó giúp ta có thể nhìn thấy cảnh giới của người khác, đồng
thời che giấu tu vi của bản thân.”
Nghe vậy, Dương Phàm vô cùng kinh ngạc, thế gian này thật sự có thứ thần kỳ như vậy sao?
Ngay sau đó, Dương Phàm lập tức quan sát lại nữ tử kia một lần nữa.
Một lát sau!
Hắn kinh ngạc nói:
“Ngươi đúng là Võ Giả cấp năm!” “Chiếc nhãn này thật quá thần kỳ.”
Lúc này, nữ tử đưa chiếc nhãn đó cho Dương Phàm, nói:
“Xin ngươi đi cứu đồng đội của ta.”
“Chiếc nhãn này coi như là thù lao ta trả cho. ngươi.”
Nhìn chiếc nhẫn trong tay nữ tử, ánh mắt Dương Phàm cháy hừng hực.
"Thứ này có tác dụng cực lớn đối với hẳn.
Dương Phàm chậm rãi nhận lấy chiếc nhãn rồi quan sát thử, toàn thân của nó màu đen, mặt ngoài bóng loáng, trông không khác gì một chiếc
nhãn trữ vật.
Điểm khác biệt duy nhất chính là chiếc nhãn này không có không gian để lưu trữ.
Dương Phàm chậm rãi đeo chiếc nhẫn màu đen này vào tay, nói:
“Dẫn đường đi!”
Ngay sau đó, Dương Phàm đi theo nữ tử kia, nhanh chóng tới chỗ đồng đội của nàng ta.
Một lát sau!
Khi nhìn thấy con yêu thú kia, Dương Phàm hoảng sợ nói:
“Trời ạ, không ngờ lại là Tử U Huyết Lang cấp hai!"
Yêu thú cấp hai!
Nó là yêu thú tương đương với cấp bậc Võ Sư, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Lúc mới tới dãy núi Thanh Vân chưa lâu, Dương Phàm đã gặp một con yêu thú cấp hai là Độc Nhãn Hắc Lang, khi đó hẳn không hề có khả năng chống trả.
Nhưng hiện tại hẳn đã là Võ Giả cấp chín.
Hiện tại, khi giáp mặt với yêu thú cấp hai, Dương Phàm không còn phải thấp thỏm lo âu nữa.
Không chỉ vậy, hắn thậm chí còn có vẻ hưng phấn.
Đây xem như là lần đầu tiên hẳn đối đầu trực tiếp với một yêu thú cấp hai.
Hiện tại, sáu vị đồng đội của nữ tử kia đang liều mình chiến đấu với Tử U Huyết Lang, Dương Phàm nhận thấy, bọn họ đã sắp gục ngã đến nơi rồi.
Bọn họ hầu như đã hao hết linh lực toàn thân, thân thể cũng bị trọng thương ở những. mức độ khác nhau.
Nếu như cứ tiếp tục chiến đấu như vậy thì chẳng bao lâu nữa, bọn họ sẽ bị yêu thú cấp hai sát hại.
Lúc này, nữ tử đứng bên cạnh lại tiếp tục khẩn cầu:
“Công tử, xin ngươi mau cứu đồng đội của ta đi”
“Bọn họ sắp không kiên trì nổi nữa rồi.”