Sau chiến đấu, vết thương kinh khủng của tiểu Lạc lại tự động lành lại. Đại lâm xung quanh cũng quay ngược thời gian trở lại như trước, không hề nhìn ra vết tích phá hủy vừa nãy.
Phía trước tiểu Lạc xuất hiện một thứ mới, không phải hung thú tứ cấp tiếp theo mà là một cánh cổng.
- “Phải đổi hoàn cảnh chiến đấu à.” – Tiểu Lạc lầm bầm, sát khí kinh thiên trên người hắn dần dần tan đi, chậm rãi bước vào cánh cửa.
- A...
Cảnh trí trước mặt tiểu Lạc bây giờ là đại điện cũ xưa của cổ tháp. Trong đó có một toán người thất thất bát bát đang nhìn vào hắn.
- “Chúc mừng ngươi Hi Tiếu, Uẩn mạch sơ kỳ chiến thắng hung thú tam cấp đỉnh. Kết quả thí luyện chiến đấu của ngươi vô cùng xuất sắc.” – Tháp lão vui vẻ chào đón hắn, gương mặt già nua của lão tươi rói trông như trẻ đi mười tuổi.
- “Dạ… không phải nói đánh đến chết mới truyền tống ra sao ạ.” – Tiểu Lạc vô tư hỏi lại, hắn còn muốn đánh nhau thử với hung thú cấp bốn sơ kỳ đây, dù biết thế nào cũng thua thôi.
- “Haha, qua bốn cấp là một ngạch trời, sức chiến đấu của cả hung thú lẫn nhân loại đều tăng lên mạnh mẽ, ngươi không có cơ hội đâu. Được rồi, cảm giác thế nào.” – Tháp lão cười ha hả giải thích, thành tích của nó thể nói là vô cùng nổi bậc rồi. Không cần phải đụng mặt tứ cấp yêu thú, tốn thêm thời gian của mấy lão đại bên ngoài.
- “Cảm giác linh lực thông thuận hơn. Ưm… các giác quan đều mạnh hơn một chút.” – Tiểu Lạc cảm nhận lại cơ thể rồi từ từ nói, thay đổi không nhiều nhưng rất ích lợi cho tu luyện giả trong chiến đấu.
- Là do tinh thần lực ngươi tăng lên, lĩnh ngộ về linh lực trong huyễn cảnh cũng trở thành bản năng. Lúc ngươi đi ra, dòng chảy linh lực sẽ theo lĩnh ngộ đó mà thay đổi.
- Ra là vậy.
- “Giới thiệu với ngươi mọi người ở đây. Tên mặt trắng phe phẩy quạt là tông chủ kiếm tông ta. Bọn mặc đồ màu mè bên kia là đám phong chủ của ngũ hành phong. Tiểu Đậu đằng kia là đại sư tỷ của Bách Thú phong. Tông chúng ta còn có cả Phong Lôi phong nữa, sau này ngươi từ từ mà tìm hiểu.”
– Tháp lão giới thiệu qua loa về mọi người, hắn “vô tình” quên luôn một.
- “Hừ, còn ta là sư phụ của ngươi, Cừu Thiên.” – Cừu phong chủ không hề lạc hậu xen vào.
Tiểu Lạc thì mắt tròn mắt dẹt nhìn mọi người, trong lòng thì trao đổi với trí linh. - ‘Bách Thú phong… bách thú… A Thạch các ma thú trong truyền thừa chi địa có còn không. Ta có thể điều khiển chúng không.’
‘Ma thú vẫn còn, nhưng nếu ngươi chỉ muốn các vật phẩm như chiến kỹ, công pháp, binh khí gì đó thì ta lấy được. Còn ra vào hay đem sinh vật sống ra thì cần có truyền tống trận trợ giúp. Ngươi muốn điều khiển chúng, trên lý thuyết thì có thể. Không… với ma tộc truyền thừa, rất có khả năng ngươi có thể chọn vài con làm đồng bạn. Chúng có tiềm lực hơn rất nhiều hung thú ở đây, ý kiến này không tồi. Đợi ngươi đạt đến tứ cấp ngưng tâm thì trở về cổng đá hoặc tìm người làm một cái truyền tống trận, ta mang ngươi đi thử.’ – Trí linh nói nhanh, bản thân hắn cũng không có cổ hủ kiểu như ma thú là ngoại tộc gì đó, hắn kế thừa tri thức của chúng tiên nhưng quan điểm tiến bộ hơn nhiều.
‘A, không điều khiển hết được à.’ – Tiểu Lạc được voi đòi tiên.
‘Ta không biết, không có gì là tuyệt đối cả. Nhưng dù có là tiên nhân đi nữa cũng chỉ có thể nhốt chúng lại, không đủ tinh thần lực điều khiển tất cả.’
‘Vậy à.’
Trong lúc hắn trao đổi trong tiềm thức, Độc cô tông chủ cũng tiếp lời Cừu phong chủ.
– “Thiên phú của ngươi rất tốt, ngộ tính cao. Từ nay ngươi sẽ được đặc cách làm đệ tử của chủ phong cùng Vạn kiếm phong. Bọn ta sẽ tùy theo thể ngộ của ngươi mà dạy những thứ phù hợp nhất.” – Hắn cũng không quá ca ngợi thiên phú của tiểu Lạc. Thể hiện rõ mọi người coi trọng hắn là đủ rồi, không cần phải tung hô, có thể làm hắn trở nên kiêu ngạo bất tuần.
- “Ta muốn vào bách thú phong a.” – Tiểu Lạc nêu ý kiến, chuyện tu luyện của hắn đã có A Thạch lo. Giờ hắn muốn học dưỡng thú hơn, hắn mơ tưởng sau này sẽ đi bắt ma thú trong thí luyện địa cùng hung thú khắp nơi rồi trở thành vương giả thứ sáu của Tử Lôi Lâm Hải sánh đôi với tỷ tỷ.
- A…
- Chuyện này…
- Hảo tiểu tử, rất giống lão Ngưu ta lúc trẻ, Hồng Đậu rất xinh đúng không. Vào ngũ hành phong đi, ngũ phong chúng ta mỹ nữ thành bầy, Bách Thú phong chỉ có mỗi tiểu hậu đậu, làm sao so được.
- Đại Ngưu, hắn mới mười ba tuổi, đừng có dạy hư trẻ nhỏ.
- Mười ba tuổi thì nhỏ cái gì, lúc ở tuổi đó lão Ngưu ta đã lén nhìn ngươi tắ… A… Không có gì, ta nhớ nhầm thôi, ta phải về Chấn Địa phong cho gà ăn đây, tạm biệt mọi người.
- Cái gì... Tử Đại Ngưu, ngươi đứng lại cho lão nương. Hôm nay không làm ngươi nôn hết ra lão nương đổi tên thành Hắc Phụng. Đứng lại…
Mọi người trong tháp trợn mắt há mồm, Độc Cô tông chủ day day trán rồi như không có gì xảy ra hỏi tiếp. - “Tại sao ngươi muốn vào Bách Thú phong, nơi đó chuyên về dưỡng thú, không phải truyền thừa chủ đạo của kiếm tông ta.”
- “Ta thích yêu thú.” – Tiểu Lạc đáp lại ngắn gọn, đây cũng là một trong những lý do. Từ nhỏ hắn ở trong lâm hải, chơi với hung thú mà lớn lên.
- “Vậy à, không sao, thập phong đệ tử không hề bị phân hóa. Ngươi có thể ở Bách Thú phong cả ngày cũng được nhưng tu luyện thì sẽ dựa theo chủ phong cùng Vạn Kiếm phong. Đến tam cấp Trùng Thân, mọi đệ tử trong tông cũng nhận được ma thú ấu kỳ làm đồng bạn cho mình. Ngươi phải cố gắng tu luyện đó.” – Độc Cô tông chủ dụ dỗ, đệ tử trước mắt vẫn là trẻ con ham chơi mà thôi.
- “Được.” – Tiểu Lạc đồng ý, phải đợi đến Trùng Thân cảnh nhưng chỉ cần có thể học được cách thuần hóa thú là đạt được mục đích.
- “Vậy bây giờ về phong với ta, học công pháp trước.” – Cừu phong chủ nhanh chóng nói.
- “Khoan, đệ tử nghĩ nên để Hi Tiếu làm quen với tông môn trước. Về Vạn Kiếm phong bây giờ sợ là…” – Hồng Đậu vội vã nói, mọi người xung quanh cũng nhanh chóng hiểu ý.
Vừa vào tông đã phải về Vạn Kiếm phong với tên cuồng nhân như Cừu phong chủ, tân đệ tử này sẽ bị vùi dập đến không thấy ánh mặt trời. Tệ hại nhất có thể hắn sẽ bị hành sống dỡ chết dỡ hoặc đâm ra thù hận kiếm tông, không ổn tý nào. Không thể để hắn rơi vào tay ác ma được, ít nhất phải có thời gian giảm xóc.
- Đúng vậy.
- Ta đồng ý.
- Ta sẽ để đệ tử chủ phong dẫn nó đi làm quen với kiếm tông trước đã.
- Để đệ tử làm cho, hôm nay không có nhiều việc lắm.
- Hảo.
Mọi người xung quanh kẻ xướng người họa, tiểu Lạc thì không hiểu gì cả, ngơ ngác nhìn.
- “Được, ba ngày sau đưa nó lên Vạn Kiếm phong. Ta cũng cần chuẩn bị vài thứ. Khặc, khặc.” – Cừu phong chủ cũng không thèm quan tâm, hắn để lại vài tiếng cười ẩn ý rồi biến mất khỏi gian phòng.
- “Được rồi, mọi người giải tán thôi.” – Tháp lão nhẹ giọng nói rồi bước về nơi bàn gỗ nhỏ góc phòng.
Mọi người nhìn lại tiểu Lạc một cái rồi bước ra khỏi cổ tháp, cưỡi phi kiếm bay mất.