Tuyệt Luyến - Chức Vân

Chương 12

“… Tôi sẽ không từ bỏ.” cậu chợt nhẹ nhàng nói: “Tôi nhất định… khiến cha chấp nhận, tôi tuyệt đối không rời xa anh!”

“Là chúng ta.” Hà Húc Đông lười biếng sửa lại lời ái nhân, để cho những sợi tóc mềm mượt của cậu trượt qua khẽ tay: “Tôi nói rồi, tôi và em vĩnh viễn ở cùng một chỗ, tuyệt đối không chia lìa”

Đây không còn là câu chuyện về tình yêu đơn phương đầy đau khổ cùng nước mắt. Cũng không phải câu chuyện tình có nhiều sóng to gió lớn, không có người thứ ba đáng ghét chen ngang, càng không có hờn ghen nghi kỵ thương tổn lẫn nhau. Mà chỉ đơn giản kể về đoạn cuối của một tình yêu đã trải qua mười năm đằng đẵng đầy biến cố, khổ đau đi qua chỉ còn lại hạnh phúc sâu đậm.

Tuy rằng trong hạnh phúc ngọt ngào hiện tại vẫn còn lẩn khuất đâu đó những nỗi buồn phiền vì áp lực gia đình, định kiến xã hội. Nhưng là, cuối cùng bàn tay vẫn nắm chặt một bàn tay. Tình yêu kia tựa như một tán cây đã ăn sâu bén rễ, thẳng tắp kiên cường, không bão tố mưa sa nào có thể lung lay.

Khi một người vốn lạnh lùng bá đạo lại có thể vì một người mà trở nên nhu hòa ấm áp, biết suy nghĩ tới cảm nhận của đối phương. Khi một người luôn yếu đuối tránh né hiện thực lại có thể vì một người mà can đảm đối đầu với ánh mắt thế gian, phản đối của gia đình, kiên định bảo vệ tình yêu của mình.

Thì…

Tuyệt luyến

Từ  chỗ từng là đoạn tuyệt một tình yêu say đắm đã trở thành

TUYỆT ĐỐI KHÔNG CHIA LÌA
Bình Luận (0)
Comment