Thấy Chủ nhiệm Tôn cũng nói như vậy, Tỉnh trưởng Bạch liền quay sang nhìn Giang Nguyên, gật đầu cảm khái:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Nghĩ không ra, bác sĩ Giang còn trẻ như vậy lại có thể thông thạo cả Trung Tây y, hơn nữa còn lợi hại như vậy. Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy.
Nói đến đây, Tỉnh trưởng Bạch quay sang nhìn những người khác, nói:
- Nhớ năm đó tôi bằng tuổi bác sĩ Giang, cũng vừa mới tham gia công việc, cái gì cũng không hiểu. Còn lớp trẻ bây giờ thì không đơn giản.
- Đúng vậy, Tỉnh trưởng, bây giờ nhìn thấy bác sĩ Giang, đột nhiên tôi cảm thấy mình đã già. Haha.
Viện trưởng Chu cũng lên tiếng.
- Trước kia tôi cũng có uống thuốc trung y, nhưng cảm giác không hiệu quả nhanh bằng tây y, chỉ thích hợp cho việc điều dưỡng. Nhưng bây giờ, trung y có thể dùng trong cả giải phẫu.
Tỉnh trưởng Bạch cảm thán nhìn Giang Nguyên, sau đó hỏi:
- Bác sĩ Giang, lần này cậu đã giúp tôi. Mẹ tôi làm phẫu thuật lớn như vậy, hơn nữa cũng mất khá nhiều máu, cậu cảm thấy có thể dùng trung y để điều dưỡng hay không?
- Đương nhiên. Tác dụng điều dưỡng của trung y, tây y hoàn toàn không thể sánh bằng.
Giang Nguyên thản nhiên nói:
- Mặc dù giải phẫu lần này có truyền máu, nhưng thể chất của lão thái thái vẫn bị suy yếu không ít. Cho nên phải cần một thời gian dài điều dưỡng mới có thể làm cho lão thái thái chậm rãi khôi phục. Chất lượng sinh hoạt cộng với tuổi tác quyết định tình huống khôi phục của bà.
- Là như vậy sao? Vừa lúc tôi cũng không quen bác sĩ Trung y nào. Mấy ngày nữa, phiền bác sĩ Giang và Hồ lão y sư đến khám và kê đơn giùm cho mẹ của tôi.
Lúc này, Tỉnh trưởng Bạch đã hoàn toàn tin tưởng kỹ thuật của Giang Nguyên, lập tức đưa ra lời yêu cầu.
- Đây là vinh hạnh của chúng tôi.
Đối với yêu cầu của Tỉnh trưởng Bạch, Giang Nguyên tất nhiên là không từ chối, lập tức gật đầu đồng ý.
Sau đó Tỉnh trưởng Bạch lưu lại số điện thoại của Giang Nguyên, tỏ vẻ mấy ngày nữa sẽ mời Giang Nguyên và Hồ lão đến hỗ trợ điều dưỡng.
Sau khi Tỉnh trưởng Bạch lưu lại số điện thoại xong, Giang Nguyên cũng không ở lại phòng làm việc quá lâu, liền đứng dậy cười nói”
- Tỉnh trưởng Bạch, Viện trưởng Chu, Chủ nhiệm Tôn, phòng khám còn có việc, tôi xin phép về trước. Nếu có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.
- Được, bác sĩ Giang vất vả rồi.
Tỉnh trưởng Bạch cũng khách sáo đứng lên, nắm tay Giang Nguyên cười nói:
- Phí hỗ trợ phẫu thuật của bác sĩ Giang, tôi sẽ bảo. thư ký mang đến.
- Haha, Tỉnh trưởng khách sáo quá rồi. Tôi chỉ đến góp vui mà thôi, ngài nói như vậy, khiến tôi áy náy quá.
Giang Nguyên vội vàng cười nói, thầm nghĩ trong bụng:
- Ai mà dám nhận tiền của ngài chứ? Ngay cả tiền thuốc tôi cũng miễn phí cho ngài luôn.
Mặc dù không lấy tiền, trong lòng Giang Nguyên có chút tiếc nuối. Tuy nói lần này chỉ dùng có nửa phần Sơn Tham, nhưng cũng là nửa phần Sơn Tham ba chục năm. Sư phụ còn chưa cầm nóng tay đã bị hắn lấy ra ngoài dùng.
Nhưng trí nhớ của Tỉnh trưởng Bạch không tệ, còn nhớ Giang Nguyên mang theo thuốc trung y đến. Hơn nữa nhìn bộ dạng của Chủ nhiệm Tôn, thuốc đó không thể miễn phí được, tất nhiên là không thể tham chút đồ đó của Giang Nguyên:
- Bác sĩ Giang, cậu dùng thuốc gì vậy? Nếu không có việc gì, xế chiều tôi bảo thư ký đến phòng khám của cậu tính tiền. Lúc đó cậu cũng đừng cố ý không lấy đấy nhé.
Tỉnh trưởng Bạch lắc đầu nói.
Thấy Tỉnh trưởng Bạch kiên trì như vậy, Giang Nguyên cũng không tiện cự tuyệt. làm đến chức này rồi, danh tiếng là rất quan trọng, cũng không để ý đến chút tiền nhỏ nhoi. Như vậy không nhận là không được, lập tức mỉm cười gật đầu:
- Cảm ơn Tỉnh trưởng, tôi xin được phép nhận.
Thấy Giang Nguyên thẳng thắn như vậy, cũng không †ỏ vẻ, Tỉnh trưởng Bạch âm thầm gật đầu.
Sau khi bước ra khỏi phòng làm việc, Giang Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn tất nhiên biết được vị Tỉnh trưởng Bạch này là lão đại của tỉnh Sở Nam, không phải là Phó như Tỉnh trưởng La, là một trong bốn mươi vị lãnh đạo trong cả nước.
Đương nhiên, có thể tạo được mối quan hệ với vị lãnh đạo này, Giang Nguyên thật sự rất mong muốn. Chỉ có thể tạo nên những mối quan hệ với cán bộ lãnh đạo. cấp cao, hắn mới có cơ hội từng bước một truy tìm chân tướng.
Mặc dù giới quân sự và chính trị không liên quan với nhau, nhưng Tỉnh trưởng Bạch đã đến địa vị như ngày hôm nay, cơ hội tiếp xúc với giới quân sự cũng rất nhiều. Có lẽ Giang Nguyên sẽ thông qua khả năng này sẽ điều tra dấu vết.
Giang Nguyên ngẩng đầu hít nhẹ một hơi, sau đó nhìn lên bầu trời, cắn chặt môi dưới, thầm nói:
- Đội trưởng, tôi nhất định sẽ cố gắng, tuyệt đối sẽ không để cho mọi người phải thất vọng, sẽ không để mọi người phải hy sinh vô ích.
Trở lại phòng khám thì đã hơn 1h chiều. Thấy Giang Nguyên đã trở về, Hồ lão liền hỏi:
- Ăn cơm chưa? Ta có bảo nhà bếp để lại thức ăn cho con.
- Cảm ơn sư phụ.
Nhìn Hồ lão quan tâm đến mình, Giang Nguyên vô cùng cảm động, sau đó bước vào nhà bếp.
Cũng may Hồ lão để lại thức ăn cho hắn cũng khá " nhiều, bụng đã sớm kêu vang, Giang Nguyên ăn liên tiếp ba bốn chén cơm mới xem như đã ổn.
Lúc này không còn người bệnh, Hồ lão nhìn Giang Nguyên, tò mò hỏi:
- Giang Nguyên, là người bệnh nào vậy? Tại sao lại nhờ con đến hỗ trợ?