Lúc này Trương Nhạc cũng mở to mắt nhìn Giang Nguyên. Y còn chưa hồi phục lại tinh thần. Y thấy rõ ràng, sân khấu cao một thước tám, Giang Nguyên chỉ mượn lực thanh ngang nằm giữa rìa sân khấu để nhảy lên mà thôi.
Tuyên Tử Nguyệt đứng bên cạnh một cây cột đèn, nhìn Giang Nguyên đứng trên sân khấu, nhìn nụ cười sáng lạn của hắn, còn có ngón tay nhẹ nhàng khảy trên dây đàn, cùng với giọng hát được cất lên, gương mặt liền hiện lên một nụ cười.
Mặc dù trong mắt cô, đàn ông chưa bao giờ là người để cô có thể dựa vào, nhưng bây giờ cô không thể phủ nhận, người thanh niên trước mắt này quả thật là có chút năng lực. Hơn nữa còn rất đẹp trai.
- Nếu trộm đi vận mệnh, kết quả sẽ còn ở lại. Nếu trộm đi thời gian, khổ đau sẽ còn ở lại. Người đến người đi, chỉ còn sao trời ở lại.
Giang Nguyên nhẹ nhàng đánh đàn ghita, cất giọng hát trầm thấp của mình, nhìn đám người ở dưới sân khấu, dường như nhớ lại tình cảnh tha hương năm đó của mình.
Vừa hát vừa suy nghĩ về những chuyện xa xưa. Trong tiếng súng, hắn kéo Tích Nghiêm chạy về phía một tảng đá lớn. Trong tích tắc quay đầu lại, liền nhìn thấy đồng đội của mình đã nằm trên mặt đất.
Từ đó về sau, không còn gặp lại. Có chăng lâu lâu hắn thường lôi tấm hình Tích Nghiêm chuẩn bị tốt nghiệp trung học ra xem, lẳng lặng tưởng niệm.
- Ngưu Lang, Chức Nữ nghìn năm ánh sáng, giấc mộng thanh xuân cứ len lỏi. Tôi yêu, tôi phiêu lưu trong biển người trầm mặc.
- Hàng năm chúng ta đều nhìn sao trời, tương lai chưa từng nghĩ đến. Vì sự cố mà mất đi mộng đẹp. Mộng đẹp cũng mất đi cầu nối, còn chúng ta thì mất đi liên lạc.
Khi hát, hắn cảm thấy hốc mắt của mình bắt đầu có chút mờ dần. Bản thân hắn cũng không muốn tỉnh dậy. trong không khí này.
Nỗi nhớ nhiều năm như vậy, vốn tưởng rằng đã trôi qua. Cho dù gặp lại cũng chỉ thế mà thôi.
Nhưng lúc này, sợ hãi, cô đơn, ủy khuất, tưởng niệm toàn bộ đều được lôi ra ngoài.
Hình xăm trên vai trái Giang Nguyên cũng bởi vì một phút tâm trạng bất thường của hắn mà lóe lên, sau đó càng lúc càng nhanh.
Dường như trong đầu Giang Nguyên đang có cái gì đó hiện lên, sau đó một luồng khí tức như có như không chậm rãi tản ra trên người Giang Nguyên.
Tiếng hát Giang Nguyên càng lúc càng vui. Hơn nữa còn có khí tÌ ất cả mọi người dường như cũng bị tiết hát này lay động.
Dần dần có người hát cùng với Giang Nguyên.
Từ Thanh Linh vừa múa, vừa nhìn chàng thanh niên đằng trước. Nghe tiếng hát bên tai, hai mắt bắt đầu mê ly. Lúc này cô chỉ cảm thấy trong tiếng hát của Giang Nguyên có sự bất đắc dĩ, khổ sở và tưởng niệm.
Từ tiếng hát của hắn, cô cảm nhận được điều gì đó. Nương theo tiếng hát này, vũ đạo của cô cũng càng lúc càng lưu loát.
- Sao trời không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi rơi lệ. Nếu có em ở đó, có thể ôm tôi hay không.
Giọng hát của hắn dường như có lực xuyên thấu. Một luồng khí tức như có như không không ngừng lan tràn bốn phía.
Giang Nguyên dường như lâm vào một trạng thái kỳ lạ. Từng cơn gió nhẹ thổi lên, bắt đầu lay động, sau đó tích tụ xung quanh hắn.
- Sao trời tan vỡ, làm tan biến luôn cuộc đời bôn ba này. Thì ra tất cả những gì mà ta có không bằng sao trời một đêm. Trong không khí ôn nhu, nhớ lại nụ cười của em, giống như chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến.
Không biết từ lúc nào, Giang Nguyên đã hát xong bài hát, lúc này mới nhìn xuống dưới sân khấu, mới phát hiện ra, gương mặt của mình đã tràn ngập nước mắt.
Giang Nguyên cười khổ một tiếng, khế thở dài, nhẹ nhàng dùng tay áo lau qua khuôn mặt, giấu đi nước mắt, rồi nhìn thoáng qua Từ Thanh Linh đằng sau, mỉm cười. Khi bài hát thứ hai vang lên, hắn nhảy lên rồi nhẹ nhàng biến mất trong bóng tối.
Khi Giang Nguyên biến mất trên sân khấu, khán giả bên dưới mới hồi phục lại tinh thần. Tiếng vỗ tay cùng tiếng thét nhiệt liệt vang lên.
Từ Thanh Linh ngơ ngác nhìn Giang Nguyên biến mất, nhẹ hít vào một hơi, sau đó nhẹ nhàng kéo làn váy.
Chiếc váy được kéo nhẹ nhàng, vốn đang là một chiếc váy màu trắng, trong nháy mắt biến thành cái quần. Bên cạnh có người đưa đến cây đàn violin.
Sau khi tiếp nhận cây đàn, Từ Thanh Linh nhẹ nhàng gác nó qua đầu vai, bắt đầu kéo.
Khúc nhạc Lương Chúc chậm rãi vang lên. Điệu múa phía sau Từ Thanh Linh bắt đầu trở nên ưu nhã.