Phó tỉnh trưởng Dương cũng không biết được rốt cuộc Giang Nguyên dựa vào thủ đoạn gì mà khiến cho một Phó tỉnh trưởng thường vụ như ông lại bị chọc tức đến như vậy. Nếu không phải vì con trai của mình, ông làm sao mà sợ một tên nhãi ranh uy hiếp chứ?
Nhưng Dương đại thiếu thì dường như không biết cảm kích. Sau khi biết được nhà mình phải bồi thường cho Giang Nguyên một vạn, hiện tại đang nổi bão trước mặt mẹ của mình.
- Mẹ, mẹ nhìn con nè, mẹ nhìn con nè. Con bị người †a đánh thành như vậy, kết quả còn phải bồi thường tiền cho nó. Mẹ bảo con sau này làm sao mà ra ngoài gặp người ta chứ?
Dương Thiếu Cát chỉ vào gương mặt sưng phù mấy ngày không xẹp của mình, nổi giận với mẹ của y.
- Ai ui, con của mẹ ơi, con đừng tức giận, đừng tức giận. Mẹ nhất định sẽ xả giận cho con.
Nhìn bộ dạng của con trai, lòng Dương phu nhân đau như cắt, vội vàng an ủi.
Nhưng lúc đó cũng vừa lúc Phó tỉnh trưởng Dương về đến nhà, thấy con trai đang la hét, ngọn lửa trong lòng liền phát ra, bước đến tát cho Dương Thiếu Cát một cái.
Dương Thiếu Cát nhất thời không phản ứng kịp, liền ôm mặt mở to mắt nhìn cha, ánh mắt không thể tin nổi.
~ Súc sinh.
Phó tỉnh trưởng Dương tức giận mắng một câu, sau đó lại nhịn không được đạp cho Dương Thiếu Cát một cái rồi bỏ về thư phòng của mình.
- Ông...ông làm gì vậy? Thiếu Cát bị người ta đánh thành như thế, ông còn không xả giận cho nó, lại còn đánh nó?
Dương phu nhân đuổi theo, gào to lên.
- Còn nói nữa, cũng là do cách bà dạy con. Nếu bà không dạy hư nó như vậy, tại sao tôi lại phải vì tên súc. sinh như nó mà bị người khác khi dễ?
Phó tỉnh trưởng Dương tức giận nói:
- Nếu không phải vì nó, ai dám uy hiếp Dương Nhị Lao tôi? Dương Nhị Lao tôi cả đời chưa từng hạ thấp mình trước ai. Hôm nay vì tên súc sinh đó mà bị người †a tống tiền, lại còn là một tên nít ranh. Nếu không phải tôi chỉ có một mình nó là con trai, tôi lại đi quan tâm đến sống chết của nó sao?
Trong lúc nhà của Phó tỉnh trưởng Dương đang bốc hỏa ngút trời thì nhà Phó thị trưởng Lưu lại lặng yên không một tiếng động. Phó thị trưởng Lưu và vợ đang ở khoa chỉnh hình bệnh viện số 1. Phó thị trưởng Lưu vốn muốn giáo huấn con mình vài câu, nhưng thấy chân của con trai bị bó bột trắng toát, chân treo lên cao, trong lòng thở dài, rốt cuộc cũng nhịn xuống.
- Lão Lưu, chúng ta đã đưa tiền, sẽ không xảy ra việc gì chứ?
Lúc này, Lưu phu nhân một chút cũng không nhìn ra được vẻ cao ngạo như hồi sáng, chỉ khẩn trương nhìn ông xã nhà mình. Nửa tiếng trước, bà nghe Dương phu nhân đã đưa cho tên tiểu tử kia một vạn đồng, trong lòng liền chột dạ. Cho đến khi nghe được chồng mình đưa cho người ta đến năm vạn, hơn nữa đối phương đã nhận, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sắc mặt Phó thị trưởng Lưu trầm xuống, nói:
- Không có việc gì đâu. Tên tiểu tử đó cũng không phải là người có dũng khí xăng bậy. Hôm nay hắn mở miệng đòi tiền thuốc men, bất quá cũng chỉ vì sáng nay bà đi với Dương phu nhân mà thôi. Việc qua rồi đừng nhắc lại nữa. Nếu không phải Dương phu nhân muốn đến chỗ người ta làm loạn thì cũng đâu xảy ra chuyện này. Coi như của đi thay người.
Nghe Phó thị trưởng Lưu nói, Lưu phu nhân nhìn con trai của mình, trong lòng cảm thấy nghẹn khuất. Con trai của mình bị đánh thành như vậy, lại phải coi là của đi thay người.
Nhìn sắc mặt tối tăm của vợ, trong lòng Phó thị trưởng Lưu cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Sau lưng đối phương có Tỉnh trưởng Bạch. Hơn nữa việc này cũng là phía mình đuối lý. Ngay cả Tỉnh trưởng Dương cũng phải bồi thường, ông còn có thể nói cái gì được nữa. Nên biết rằng, bây giờ Tỉnh trưởng Dương sắp được điều chuyển, còn mình thì muốn bò lên cũng phải được Tỉnh trưởng Bạch phê duyệt. Nếu không có việc gì thì không nên đắc tội với thằng ranh đó, tránh cho tỉnh trưởng Bạch ghi nhớ trong lòng.
Ngày thứ ba, Từ Thanh Linh xuất viện. Trương Du Chánh trong lòng cảm thấy áy náy nên cố ý chạy đến giúp đỡ Từ Thanh Linh ra viện. Bước ra khỏi cổng bệnh viện, cảm nhận được ánh mặt trời chiếu đến, Từ Thanh Linh thở phào nhẹ nhõm.
Trạng thái của Trương Du Chánh vẫn không tốt lắm, nhưng khi nhìn thấy Từ Thanh Linh mỉm cười, trong lòng cũng cảm thấy vui lây.
Nhìn cảnh tượng này, Giang Nguyên mỉm cười. Trải qua chuyện lần này, có lẽ Trương Du Chánh và Từ Thanh Linh sẽ trưởng thành hơn một chút, bắt đầu hiểu được sự tàn khốc của xã hội.
Đây cũng coi như là một chuyện tốt.
- Xin chào bác sĩ Giang.
- Xin chào bác sĩ Giang.
- Xin chào bác sĩ Giang.
Y tá bệnh viện số 1 nhìn chàng thanh niên mặc áo. khoác bình thường, vô cùng đẹp trai bước đến, đều mỉm cười chào hỏi.