Quét mặt...
Quét mặt là một từ tốt...
Ít nhất lão Chu nghĩ như vậy, Trương tiểu bạch kiểm dựa vào Giang đại công tử, thuận lợi tránh được một kiếp, không cần phải đền xe cho người ta.
Chẳng những tiểu công tử vốn đang hung hăng kia đột nhiên trở nên thân thiện dễ gần, ngay cả vị đại tiểu thư kia sau khi bị Giang đại công tử phi lễ cũng liền bại trận.
Hắn được đưa thẳng về văn phòng đóng tại Bắc Kinh, sau đó Giang đại công tử được đối phương tiếp nhận, còn chuyện hắn bị bắt về làm áp trại phu quân hay bị khổ sai gì thì không biết. Lão chỉ biết Giang đại công tử đã nói, nếu Tỉnh trưởng La trở về có việc gì cứ gọi điện cho hắn là được.
Xem bộ dạng tùy tiện của Giang đại công tử, chắc làm áp trại phu quân có khả năng lớn hơn, ít nhát sẽ không làm thái giám.
Cho nên, lão Chu yên tâm trở về. Còn chút vấn đề nhỏ của chiếc xe nhà mình kia đã không còn đáng để ông nhớ tới nữa.
- Chị... Chị không giới thiệu với em một chút à?
Phan Nghị vừa lái xe vừa quay đầu nhìn chị và vị ngồi ghế sau kia, trong mắt không nén nổi tò mò. Đây thật sự là lần đầu tiên gã thấy một tên có quan hệ rất không rõ bình thường với bà chị mình như vậy. Nên biết kẻ có thể đối xử với bà chị của gã như vậy vẫn không bị nổi giận thật sự không nhiều.
- Giang Nguyên...
Phan Hiểu Hiểu nhìn bộ dạng thậm thà thậm thụt của Phan Nghị liền biết trong cái đầu quả dưa của thằng em mình đang nghĩ gì. Gương mặt cô lập tức ửng hồng, hừ lạnh một tiếng, uy hiếp nói:
~ Nhớ về nhà đừng có nói lung tung. Nếu em dám nói lung tung, sau này chuyện của em, đừng trách chị cũng nói lung tung thêm vào...
- A... ha... Không đâu, không đâu. Chị cứ yên tâm. Chắc chắn không đâu. Em lấy danh dự Đảng của mình ra đảm bảo!
Phan Nghị nghe bà chị mình nói vậy vẻ mặt lập tức nghiêm túc, trầm giọng cam đoan nói, giống như kẻ có khuôn mặt tràn đầy hiếu kỳ ban nấy chẳng hề liên quan gì tới gã vậy.
- Ừ...
Phan Hiểu Hiểu rất uy nghiêm gật đầu, sau đó giới thiệu với Giang Nguyên đang ngồi một bên:
- Em trai em, Phan Nghị...
- Phan Nghị, chào cậu. Tôi là Giang Nguyên, người Sở Nam.
Mặc dù biết tính tình Phan Hiểu Hiểu thoải mái, nhưng Giang Nguyên không thể quá tùy tiện. Hắn mỉm cười gật đầu với Phan Nghị đang lái xe, nói:
- Ban nãy coi như chúng ta không đánh không quen nhau, không ngờ cậu giỏi võ thật đấy!
Thanh niên đều thích được khích lệ. Phan Nghị vừa nghe Giang Nguyên nói vậy liền vui mừng quay đầu nhìn Giang Nguyên, cười ha hả nói:
- Haha... Khách sáo, khách sáo quá. Anh cũng giỏi võ mà... Còn có thể đấu với em vài chiêu không rơi vào. thế hạ phong...
Phan Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh nghe hai người tâng bốc nhau không kìm được trợn mắt nói:
- Hai người đừng có tâng bốc nhau nữa, Phan Nghi... chuyên tâm lái xe đi, mau đi lấy xe cho chị...
- A... Chị, anh bạn này của chị giỏi võ thật đấy, tâng bốc cái gì...
Phan Nghị bất mãn đáp lại một câu nhưng cũng không dám chậm chạp nữa, vội vàng đạp mạnh chân ga đi nhanh về phía trước.
Xe của Phan Hiểu Hiểu cũng là một chiếc xe bảng số V Kinh, hơn nữa còn là một chiếc Ferrari. Giang Nguyên vừa liếc mắt nhìn đã biết chiếc Ferrari số lượng giới hạn này ít nhất cũng đáng giá hơn ba triệu tệ. Bối cảnh của hai chị em này quả nhiên rất kinh người.
- Tốt rồi, sau này tôi có thể nói mình từng đến Bắc Kinh rồi...
Giang Nguyên ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc màu đỏ khí phái trước mặt, siết chặt áo khoác, sau đó mỉm cười nhún vai nói.