Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 372

- Dương Hán nhà tôi là con nuôi chứ không phải con ruột.

Trưởng phòng Dương là người đã đi khám nhiều bác sĩ, thấy Giang Nguyên biến sắc, lại hỏi câu này, dĩ nhiên biết Giang Nguyên đang suy nghĩ gì, khẽ thở dài nói.

Mặc dù hắn vừa nãy đã nghĩ đến khả năng này, nhưng sau khi nghe Trưởng phòng Dương trả lời, Giang Nguyên vẫn không kìm được nở nụ cười khổ.

Vốn hắn còn tưởng trước chưa công năng phương diện này của Trưởng phòng Dương bình thường. Chỉ cần trước kia công năng bình thường, giờ muốn chữa trị đối với hắn mà nói không phải chuyện khó khăn lắm.

Nhưng giờ xem ra, vị Trưởng phòng Dương này bị dị thường chức năng này bẩm sinh. Lần này e là phiền phức lớn.

Trưởng phòng Dương thấy sắc mặt Giang Nguyên bắt đầu tối đi, tim cũng trầm xuống, chần chờ nói:

- Bác sĩ Giang... chẳng lẽ...


Giang Nguyên nhẹ nhàng thu tay lại, nhìn chăm chằm sắc mặt hơi chán nản của Trưởng phòng Dương, thở hắt ra, sau đó nghiêm nghị trầm giọng nói:

~ Trước giờ đã từng cương bao giờ chưa?

- Chưa...

Sắc mặt Trưởng phòng Dương hơi trắng bệch lắc đầu. Đối với một người đàn ông mà nói, đây chính là chuyện khó nói nhất. Đặc biệt là với một người trước nay chưa từng cương cứng, quả thực là... Mặc dù Trưởng phòng Dương rất không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng ông biết trước mặt bác sĩ, không thể nào che giấu. Ông vẫn ôm chút hy vọng với vị bác sĩ Giang trẻ tuổi có hơi quá đáng này. Nên biết lúc trước vị kia cũng không lớn hơn vị này bao nhiêu tuổi. Đây cũng là nguyên nhân ông chấp nhận lời đề nghị của Phó tỉnh trưởng La, chấp nhận để bác sĩ Tiểu Giang này khám bệnh cho ông.

Giang Nguyên nhìn Trưởng phòng Dương thần sắc như có vẻ như muốn suy sụp trả lời hai chữ này thì cũng chậm rãi dựa vào lưng tựa của ghế. Ban nấy hắn đã bắt mạch cho Trưởng phòng Dương ngoại trừ ức khí ở gan hơi thịnh, dường như không có gì bất thường.

Hơn nữa sắc mặt của Trưởng phòng Dương hơi trắng, nhưng trái cổ rõ ràng, râu nhiều, cộng thêm những gì mạch tưởng thể hiện về phương diện này thì không có gì quá dị thường. Chỉ có điều là cái đó không thể lên được. Tình huống này rất kỳ quái, rất hiếm thấy, đương nhiên không phải là chưa từng thấy. Ít nhất trong trí nhớ của Giang Nguyên, Tổ sư gia hình như đã từng gặp phải trường hợp này, nhưng có điều không giống hoàn toàn. Hơn nữa lúc đó Tổ sư gia cũng phải tốn công phu cực lớn mới miễn cưỡng chữa khỏi cho đối phương.

Trưởng phòng Dương chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đầy mong chờ nhìn Giang Nguyên. Lúc ông thấy vẻ mặt ngưng trọng của đối phương, trái tim vốn tưởng một lần nữa phải thất vọng của ông bắt đầu dấy lên chút mong chờ. Ông đang định mở miệng, đột nhiên bị Giang Nguyên chặn lại.


- Những bác sĩ mà Trưởng phòng Dương từng khám, có ai từng nói nắm chắc không?

Giang Nguyên sờ sờ cằm, đột nhiên trầm giọng nhìn Trưởng phòng Dương ngồi bên cạnh nói.

Trưởng phòng Dương sửng sốt, nhìn Giang Nguyên, trong mắt dường như lóe lên tia kinh ngạc. Sau khi ông chần chờ một lúc mới gật đầu nói:

- Từng... có một người nói nắm chắc!

- Ồ?

Nghe thấy là có thật, hai mắt Giang Nguyên khẽ mở †o, chậm rãi nói:

- Sao Trưởng phòng Dương không nhờ đối phương chữa trị?

Trưởng phòng Dương nghe thấy câu hỏi của Giang Nguyên thì vẻ mặt vừa do dự lại hơi kỳ lạ. Tuy nhiên ông nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Giang Nguyên thì cuối cùng cũng nói:

- Tôi không trả nổi chỉ phí chữa trị mà anh ta đòi.

Bình Luận (0)
Comment