Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 411

Chủ nhiệm Dương Vân Dương giờ mặt hơi hổ thẹn bởi nhận được điện thoại gọi từ cục bảo an tới.

Người gọi không ai khác, là cục trưởng cục bảo an họ Lý, hỏi han tình hình vị thầy thuốc họ Giang ở biệt thự. của ông một cách rất khách sáo.

Hỏi han đương nhiên cũng chỉ là lấy cớ mà thôi. Bởi lời nói của cục trưởng Lý lộ rõ lão rất căm tức, bởi một ã đặc vệ bị thây thuốc Giang đánh thành trọng thương k: ¡ không có cách nào khôi phục được nữa. Ý của cục bảo an là muốn mời thầy thuốc Giang tới cục "hỗ trợ" điều tra, đặc biệt gọi điện cho ông để báo trước.

Đối với Giang Nguyên, sau khi tiếp xúc mấy ngày nay, với ánh mắt của Dương Vân Dương, đương nhiên có thể nhận ra chút tích cách của hắn. Mặc dù hắn biểu hiện rất khiêm tốn nhưng trong người l ngạo khí, chẳng qua cũng không phải dạng người thích gây chuyện.

lộ ra một tia

Quan trọng hơn là Giang Nguyên không thích ra ngoài đi lung tung. Nếu nói hắn đánh trọng thương một đặc vệ thì đúng là quá kỳ quái rồi. Mà đặc vệ này không phải hạng bình thường trong hệ thống của thành phố Tứ Cửu, một người có thể đánh ngã bốn năm người.


Phải biết rằng cả sở bảo an, đặc vệ cũng không tới trăm người, mà ở Yên Kinh nhiều nhất cũng chỉ chục. người, ngày thường phần lớn đi theo bên cạnh lãnh đạo. Giang Nguyên này đàng hoàng ở nhà không ra ngoài, làm sao lại va chạm với đặc vệ kia được? Chuyện này có khả năng không?

Hơn nữa đặc vệ kia không theo cạnh lãnh đạo, tới chỗ này gây chuyện là sao?

Nếu không có cuộc điện thoại này của cục trưởng Lý gọi ông, ông cũng không thể nào tin nổi. Nhưng cho dù là thế nào, đầu tiên ông cũng phải nói lời ngăn cản vị cục trưởng Lý này lại, định hỏi rõ ràng tình huống đã. Dù sao thì thây thuốc Giang cũng không phải người bình thường đối với ông.

Giang Nguyên vẫn chờ đợi. Chờ tin tức, hoặc chờ điện thoại...

Hắn không nghĩ vị Trương Nghĩa Quân kia sẽ bỏ qua như vậy. Hơn nữa hắn cũng không cho rằng chuyện mình đánh người bị thương sẽ đơn giản như thế. Đương nhiên hắn cũng ôm một tia hy vọng, hy vọng không có gì phiền toái. Đây cũng là nguyên nhân hắn không giết người.

Chẳng qua tới khi về đến nhà, nghe vẻ nghiêm trọng trong lời nói của chủ nhiệm Dương, Giang Nguyên cũng bắt đầu nhíu mày. Quả nhiên giống như hắn dự đoán, người nọ đúng là người thuộc cục bảo an, hơn nữa thân phận còn tương đối đặc thù. Vẫn may mà lúc đấy hắn còn nhịn chưa ra tay hạ thủ.

Nếu đối phương đã tìm tới cửa, như vậy hiển nhiên Giang Nguyên cũng không có khả năng dấu diếm nữa, nói thẳng tiên nhân hậu quả của câu chuyện này ra.

Nghe Giang Nguyên giải thích xong, phía Dương Vân Dương cũng trâm mặc, dường như thật không ngờ chuyện này lại có quan hệ với Phó tổng Trương. Thoáng trầm ngâm một chút, sau đó ông mới nói:

- Nếu như thế thì không cần quá lo lắng. Nếu người bên cục bảo an tới thì cậu phối hợp một chút là được! Tôi sẽ đi cùng chào hỏi!

- Tốt...


Đối với sự cam đoan của Dương Vân Dương, Giang Nguyên cũng tương đối yên tâm. Dù sao đây cũng là một trong bảy thành viên cao nhất của ông lão họ Dương, Trương Nghĩa Quân muốn đối phó ngầm với mình cũng không đơn giản.

Suy nghĩ một chút, Giang Nguyên liền cười nói:

- Tình huống khôi phục gần đây của trưởng ban cũng không tồi... Chỉ cần kiên trì uống thuốc, từ từ cũng sẽ khôi phục, không cần lo lắng!

- Yên tâm... Sẽ không trì hoãn nhiều thời gian đâu. Tôi còn chờ cậu điều trị cho tôi mà... Ha ha...

Điện thoại xong chưa bao lâu, một chiếc xe cờ đỏ liền dừng trước cửa biệt thự. Bước xuống là một người thanh niên mặc đồ Trung sơn.

Giang Nguyên đi ra cửa, nhìn xe cờ đỏ trước cửa và người thanh niên mặc đồ Trung sơn sẫm màu kia, lại quay đầu nhìn lại phòng quản gia phía sau, hơi cười cười gật đầu chào quản gia rồi mới lên xe.


Giang Nguyên ngồi qua không ít xe tốt rồi, nhưng đây là lần đầu hắn mối ngồi xe cờ đỏ của quốc gia. Chẳng qua rõ ràng là nó cũng chẳng khác gì xe của hắn, thậm chí không gian bên trong còn lớn hơn vài phần, ngồi rất dễ chịu.

Người thanh niên mặc đồ Trung sơn sẫm màu ngồi cạnh thoạt nhìn còn trẻ hơn người trước hẳn gặp, nhưng khí độ lại rất khác. Ít nhất Giang Nguyên có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm chính thức trên người đối phương. Giang Nguyên thoáng phỏng đoán một chút, thực lực người thanh niên này chắc sẽ không dưới Tê Nhạc Minh.

Mặt đối phương thỉnh thoảng ngẫu nhiên lộ ánh mắt †ò mò, Giang Nguyên cũng mỉm cười gật đầu đáp lại. Chẳng qua rõ ràng là đối phương cũng không có ý định nói chuyện, cho nên Giang Nguyên liền không bắt chuyện với gã, chỉ nhắm hai mắt lại, sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Đối với lần phối hợp điều tra này, hắn cảm thấy cũng không có gì đáng lo lắng lắm...

Xe chạy không bao lâu liền tiến vào một khu nhà lớn. Giang Nguyên híp mắt, nhìn thấy ở cửa còn có hai người cầm súng cảnh vệ.

- Tổng bộ cục bảo an... Giang Nguyên chậm rãi ngồi thẳng người dậy, sau đó giống như tùy ý quan sát bốn phía, nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Bình Luận (0)
Comment