Người thanh niên cầm máy ảnh kia nhìn Trương Nghĩa Long, thở hổn hển nói.
Lúc này Trương Nghĩa Long cũng cảm thấy uất ức. Gã biết rõ người nào xử được người nào không, nhưng thật không ngờ đối mặt với một thầy giáo cỏn con như. vậy, mình lại bị đối phương khiến cho chật vật thế. Gã làm phóng viên đã nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên gặp phải. Phải biết răng những người khác lúc gặp. gã đều khách khí, sợ đắc tội với gã.
Nghiêm mặt âm trâm một chút, sau đó gã nói lạnh lùng:
- Để tôi gọi điện cho chủ nhiệm, bảo ông ấy giao tiếp với Đông Đại. Tôi cũng không tin thằng ranh này có thể gây nên sóng gió gì.
- Nhưng bên phía chủ nhiệm... Ông ấy...
Người thanh niên câm máy ảnh lo ngại nói.
Trương Nghĩa Long cười lạnh một tiếng, nhìn người thanh niên kia, cười nói:
- Tiểu La, cậu cũng chưa hiểu rõ lắm, lần này cấp trên giao nhiệm vụ xuống, nếu hoàn thành không tốt thì ông ta cũng phải khốn đốn... Bên này chúng ta làm không được, hiển nhiên ông ta phải ra mặt!
- Ồ... Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi... Vẫn là anh Long hiểu rõ nhất...
Nghe những lời này, Tiểu La kia cũng cảm thấy chấn động. Vốn gã cảm thấy nhiệm vụ hôm nay hơi kỳ quái, nhưng thật không ngờ quả nhiên việc này có tình huống đặc thù thật.
Trong lúc Trương Nghĩa Long này bắt đầu gọi điện cho chủ nhiệm của bọn họ thì tại một ngọn núi nguy nga cách đó ngoài ngàn dặm, dưới núi lớn có một thung lũng nhỏ yên tĩnh. Phía trước thung lũng này có một con sông nhỏ chừng mấy mét trong suốt, uốn lượn khúc khuỷu....
Mà trong thung lũng này có mười mấy tòa biệt thự cực kỳ hiện đại. Ở trong tòa biệt thự lớn tại trung ương, cha con nhà họ Tê đang ngồi trên ban công, vừa phơi nắng vừa ngồi cạnh một lò đất đỏ, ăn thịt uống rượu.
Tê Nhạc Minh gắp một miếng thịt thơm ngát bỏ vào miệng, nhấm nháp tinh tế, sau đó bưng chén rượu vàng đã đun ấm, nhấp khẽ một ngụm rồi mới thở hắt ra, nhìn về phía cha gã ở đối diện:
- Cha... Chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua cho Giang Nguyên kia như vậy?
Sắc mặt Tê Lãng hơi âm trầm nhìn con trai mình một cái, chậm rãi cười, sau đó đưa tay câm đũa duỗi vào trong lò, gắp một miếng thịt, bỏ vào miệng nhai hai cái, lại hài lòng nuốt xuống, sau đó mới cất tiếng cười nói:
- Nhạc Minh... Con biết tại sao hơn trăm năm trước, nhà họ Tề tôi chẳng qua cũng chỉ là một thế gia cấp hai bị khinh thường, nhưng một trăm năm nay lại có thể lật người trở thành một trong mấy thế gia đứng đầu Hoa Hạ không?
Nghe Tề Lãng nhắc tới chuyện này, tinh thần Tê Nhạc Minh rung lên, ngẩng đầu trầm giọng nói:
- Chính là nhờ tổ tiên nằm gai nếm mật, phấn đấu mạnh mẽ...
Nhìn ánh mắt phấn chấn kiêu ngạo của Tê Nhạc. Minh, Tề Lãng lại cười, phất tay nói:
- Không... Đó cũng không phải là nguyên nhân chính thức...
Thấy cha lắc đầu, phất tay cười, Tê Nhạc Minh ngạc nhiên nói:
- Cha... Thế là bởi vì sao? - Cẩn thận, cẩn thận...
Mỗi câu mỗi chữ Tê Lãng nói đều nhìn Tê Nhạc Minh, từ tốn nói tiếp:
- Năm đó nhà họ Tê tôi khi nhà Tân bị diệt trừ, nhưng dựa vào ông tổ và các vị tổ tiên, làm người biết tiến lui, cẩn thận từng bước một đi tới, lúc này mới kéo dài được nhà họ Tề c
- Mà đồng thời bởi đại kiếp họa sáu mươi năm trước, thế lực mọi nhà đều giảm, nhưng nhà họ Tề chúng ta lại làm việc kín đáo, tiện đà nhân cơ hội nổi dậy, mới có địa vị uy thế như ngày hôm nay...
Nói tới đây, Tê Lãng cười lạnh nói:
- Cho nên... Nhà họ Tề chúng ta vẫn luôn lấy cẩn thận làm đầu. Lần này chuyện thằng ranh Giang Nguyên quả thật có chút quái dị. Trong thời gian mấy năm, quả thật chúng ta không điều tra được hắn... Đồng thời trong thời gian ngắn như vậy có thể tiến bộ vượt bậc, không biết là lúc ấy hắn cố ý yếu thế hay quả thật hắn tiến bộ thần tốc như thế.
~ Nhưng mà không nghỉ ngờ gì nữa... Tất nhiên phía sau hắn có người tồn tại...
Tề Lãng trầm giọng nói:
- Nếu như không có ai, con có thể nghĩ ra cái gì khiến một người có thể tiến bộ thần tốc như vậy không?
Nghe được lời này, Tê Nhạc Minh trầm mặc, một lúc lâu mới gật đầu nói:
- Cha... Người nói có lý... Là con chưa nghĩ chu toàn!