Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 479

Thấy Tê Nhạc Minh quét ra một chân như vậy, sức mạnh xoay tròn, hai mắt Giang Nguyên có chút nheo lại. Hắn có thể mơ hồ cảm nhận được sức mạnh ngưng tụ tại thắt lưng Tê Nhạc Minh rất lớn. Loại sức mạnh này khiến cho hắn căng thẳng trong lòng.

Trước đây, hắn rất ít khi thấy người ta dùng qua chiêu thức này. Dù sao chiêu này chính là lấy nhanh đánh nhanh, khi đánh tay đôi sẽ rất ít khi dùng đến. Trừ phi đối phương đang bị thương nghiêm trọng, trong tình huống không cách nào phản kích thì mới sử dụng.

Chiêu này chỉ mang hình thức biểu diễn, còn không thì không mấy ai dùng đến nó.

Nhưng sắc mặt Giang Nguyên lại thay đổi. Bởi vì hắn cảm nhận được một chiêu này của đối phương, bất luận là lực thắt lưng hay là vị trí đánh ra, trên cơ bản không thể chê vào đâu được.

Một chiêu như vậy không thể có khả năng tùy ý xuất ra. Bởi vì nếu như anh xuất ra, tất nhiên sẽ phải có cước pháp lẫn độ cao, hoặc một chỗ nào đó để lộ sơ hở khiến người ta tận dụng. Nhưng lúc này, Giang Nguyên một chút biện pháp cũng không có. Ít nhất bây giờ hắn tìm không ra vị trí có thể phóng đến.

Một chiêu nhìn qua rất bình thường lại có thể phát ra được sức mạnh và uy thế như vậy, Giang Nguyên cũng âm thầm kinh hãi.


- Thật đáng sợ.

Trong lòng Giang Nguyên lại càng thêm sợ hãi một thế lực to lớn như Tề gia. Một chiêu thức, thoạt nhìn bình thường, nhưng muốn đạt đến tình trạng tinh diệu và mức độ bạo lực, phải thông qua cả đời hoàn thiện mới có thể đạt đến hiệu quả như thế.

Hắn biết, nếu để hắn xuất ra chiêu này, cho dù thực lực của hắn ngang bằng với Tê Nhạc Minh, nhưng uy lực nhất định phải thấp hơn ba thành, tuyệt đối không thể làm cho một chiêu thức tinh chuẩn không chê vào đâu được như vậy.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đầu óc Giang Nguyên vận chuyển vô số lần. Dưới tác dụng của Thông mẫn chỉ tâm, hắn đã đưa ra quyết định ngay tức khắc. Dưới chân toàn lực đạp một cái, đồn hết sức lực vào một quyền đập tới.

Tê Nhạc Minh vừa mới thi triển chiêu Hồi Lãng Thối được một nửa, thấy Giang Nguyên không lùi cũng chẳng tránh, sắc mặt liền biến đổi. Nhưng y đã ăn thiệt một lần, lần này đã không còn đường lui, cũng chỉ có thể tiếp tục. dùng chân đánh tới. Dù sao cũng đã xác định là lưỡng bại câu thương rồi.

- Tên tiểu tử kia, còn muốn chạy sao?

Tính hung ác của Tê Nhạc Minh nổi lên, đồn hết sức xuống một cước đá đến Giang Nguyên.

Bịch.

Quyền của Giang Nguyên đánh trúng ngực phải của Tề Nhạc Minh. Gần như cùng lúc, chân của Tê Nhạc. Minh đá trúng thân hình Giang Nguyên. Chỉ là sau khi đá trúng, dưới chân dường như có chút dị thường.

Nhưng y cũng không xác định được chuyện gì xảy ra. Bởi vì cơn đau từ ngực truyền đến, sau đó là một vị ngòn ngọt tanh tanh lan tràn trong miệng, khiến cho y phun ra một ngụm máu.


Tề Nhạc Minh ôm ngực, miệng phun máu, ánh mắt tràn đầy tự tin. Y đã đánh gãy mấy cái xương sườn của Giang Nguyên, chỉ đổi lại là một ngụm máu của mình. Vết thương của Giang Nguyên hẳn sẽ nặng hơn y. Hồi Lãng Thối không có khả năng bị đỡ dễ dàng như vậy. Cho dù thực lực Giang Nguyên có mạnh hơn y, tuyệt đối cũng không chịu nổi. Khi hai người của Tê gia chạy đến, tên tiểu tử kia chỉ có thể bị bắt mà thôi.

Nghĩ đến đây, Tê Nhạc Minh đứng vững cước bộ, cười lạnh nhìn Giang Nguyên. Nhưng sắc mặt liền b đổi, bởi vì y đột nhiên nhìn thấy một quyền không biết từ đâu đã xuất hiện trước mắt của mình.

Phụt. Tê Nhạc Minh phun ra một ngụm máu, sau đó ngã xuống, hai mắt nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện bên cạnh mình, rồi như cơn gió biến mất phía đằng sau.

- Điều này sao có thể?

Tề Nhạc Minh vừa ôm ngực vừa ngã xuống, đồng thời ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin được. Một cước. vừa rồi của y rõ ràng đã đánh trúng tên tiểu tử kia, tại ại sao hắn lại như con thỏ mà bỏ chạy nhanh như thế? Lại còn đập cho mình một cú tàn nhãn nữa chứ?

Hồi Lãng Thối của y một chút tác dụng cũng không có sao?

Tề Nhạc Minh phun ra một ngụm máu nữa, trợn trắng mắt nằm trên mặt đất.


- Minh thiếu, Minh thiếu...

Nhìn thân ảnh đang chạy trốn như bay, hai cao thủ của Tề gia lúc này mới chạy đến, nhìn Tê Nhạc Minh đang trợn trắng mắt nằm trên mặt đất, rồi lại nhìn tên tiểu tử đã chạy thoát đến mười thước, cả hai đều do dự, sau đó quyết định cứu Tề đại thiếu gia trước.

Tề thiếu bị hai chiêu của người kia đánh thành như vậy, bọn họ cũng không tự tin để một người đi đối phó với hắn. Hơn nữa, với thương thế của Tề thiếu lúc này, nếu để xảy ra vấn đề gì, đó sẽ là rắc rối lớn.

Hai người vội vàng kiểm tra một phen. Cũng may, sau khi được sơ cứu, Tê Nhạc Minh lại phun ra một ngụm máu nữa, rốt cuộc tỉnh lại.

Nghỉ ngơi một chút, không còn phun máu nữa, lúc này hai cao thủ Tề gia mới thở phào nhẹ nhõm.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Tên tiểu tử kia đâu? Tại sao các người lại không đuổi theo nó?

Bình Luận (0)
Comment