Lúc này Phan Hiểu Hiểu nhìn Giang Nguyên vỗ cái bụng hơi căng lên mới cười nói.
Sau khi hai người nghỉ ngơi một chút, lúc này Giang Nguyên mới cười hỏi:
- Đám Miêu Miêu đâu?
- Giờ chắc đã chuẩn bị đi rồi, chúng ta cũng xuất phát thôi.
Nghỉ ngơi một lát, lúc này Phan Hiểu Hiểu thấy thời gian cũng gần đến rồi liền cười đứng dậy nói.
- Được, vậy thì đi thôi. Giang Nguyên cười gật đầu nói. Hai người ra ngoài, Phan Hiểu Hiểu nhìn chiếc Audi
Giang Nguyên lái, rồi lại nhìn biển số xe và hàng giấy thông hành xếp đăng trước, trên mặt không khỏi lộ vẻ hâm mộ, cảm thán cười nói với Giang Nguyên:
- Xem ra Dương gia đối xử với anh rất tốt. Ngay cả chiếc xe này cũng đưa anh lái.
Giang Nguyên nhún vai, thuận miệng cười nói:
- Hôm nay Dương Vân Dương đưa tôi đấy. Chú ấy cũng biết tôi không có bằng lái, cho nên mới tìm cho tôi chiếc này!
Địa điểm tụ tập không thay đổi, vẫn là Kim Hoa hội SỞ.
Nơi này Giang Nguyên cũng tương đối quen thuộc, dù sao nơi này hắn cũng tới rất nhiều lần. Mặc dù đã gây ra không ít chuyện ở đây, nhưng không thể phủ nhận, không khí và môi trường ở đây là hạng nhất.
Có điều trước khi bước vào Giang Nguyên lại cảm thấy bộ quân trang này của mình hình như không được thích hợp. Nếu như gặp phải giám sát, e chắc chắn sẽ bị giam giữ.
Đương nhiên, ở đây dĩ nhiên sẽ không thể gặp giám sát kỷ luật quân đội, nhưng Giang Nguyên vẫn cảm thấy không quen. Hản cởi mũ và bộ quân trang để lại trong xe.
Bồi bàn của Kim Hoa hội sở đứng trước cửa thấy Giang Nguyên và Phan Hiểu Hiểu bước vào liền nở nụ cười chuyên nghiệp. Nhưng sau khi cậu ta nhìn rõ mặt Giang Nguyên thì nụ cười trên mặt không khỏi kinh ngạc.
Dĩ nhiên cậu ta nhận ra vị đại gia này, cậu ta vẫn nhớ như in vị trước mặt đã đánh Trương đại thiếu Trương Nghĩa Quân mộ trận, hơn nữa còn nghe nói, sau đó còn đánh cả Viên đại thiếu Viên Nhất Chương.
Cậu ta lập tức không dám chậm trễ, nụ cười trên mặt càng đậm hơn ban đầu, đến gần, mở cửa cho hai người, nói:
- Ôi trời, Giang thiếu, Phan tiểu thư, lâu lắm không thấy hai vị đến. Phan thiếu và mấy vị khác đang chờ bên trong đấy ạ!
Giang Nguyên cười cười, gật đầu rồi cùng Phan Hiểu Hiểu đi vào trong.
Đợi sau khi hai người đi vào liền thấy trong đại sảnh có người vãy tay với hai người.
Giang Nguyên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc không khỏi mỉm cười. Mấy người này cũng lâu lắm không gặp rồi.
~ Miêu Miêu, Tình Lâm, La Lệ, lâu lắm không gặp! Giang Nguyên mỉm cười chào hỏi ba cô gái xong thì đưa tay ra chạm nắm đấm với Phan Nghị, sau đó mới ngồi xuống một bên.
- Chậc chậc, Giang đại anh hùng đến đây đến đây, tôi kính anh một chén.
Miêu Miêu vẫn hào sảng như vậy, đưa ly rượu đặt trước mặt Giang Nguyên, cười nói. - Haizz, Miêu Miêu cô vẫn uống tốt như thế nhỉ.
Giang Nguyên cũng không thoái thác, cười bưng ly rượu lên, sau khi cụng ly với Miêu Miêu liền ngửa đầu uống cạn.
- Được, đây là đại anh hùng của chúng ta.
Miêu Miêu đặt cái ly rỗng của mình lên bàn, sau đó nhìn cái ly rỗng trong tay Giang Nguyên, lúc này mới hài lòng cười.
Lúc này Tình Lâm bên cạnh cũng nhu thuận cầm chai rượu lên sau khi rót đây cho hai người cũng ngượng ngùng cười cười, bưng ly rượu lên cười nói với Giang Nguyên:
- Giang đại anh hùng, tôi cũng kính anh một ly.
~ AI Hai người định đấu xoay vòng ạ?
Nhìn Tình Lâm cũng bưng ly lên, Giang Nguyên không khỏi ảo não nói.
- Haha, đây không phải là đấu xoay vòng, đây là tôi thật lòng kính rượu Giang đại anh hùng của chúng ta. Anh từ Lô Sơn quay về, hơn nữa lại được thăng lên trung †á, đám chúng tôi mỗi người kính anh một ly, cái này chắc chắn không thể thiếu được!
Phan Nghị ngồi bên lúc này cũng cười ha hả nói.
Giang Nguyên nghe Phan Nghị nói vậy thì không thể nào từ chối nữa, nhìn mấy người trước mặt, dù sao cũng chỉ có bốn năm người, tính ra cũng chỉ bốn năm ly, hẳn lập tức gật đầu nói:
- Được, được, uống. Chúng ta uống là được chứ gì.
Sau khi Giang Nguyên bưng ly lên, nhẹ nhàng cụng. với Tình Lâm lại uống cạn.
Tiếp theo, dĩ nhiên là không thiếu một ai. Ngay cả La Lệ cũng cười tủm tỉm kính Giang Nguyên một ly, khiến Giang Nguyên liên tục uống bốn ly.
Chút rượu này đối với Giang Nguyên dĩ nhiên không ảnh hưởng gì lớn. Mặc dù hắn uống hơi gấp một chút, nhưng may là đã ăn no cho nên dĩ nhiên cũng không ảnh hưởng gì.
Sau khi uống xong mấy ly này, Phan Nghị vỗ vai Giang Nguyên nói:
- Giang đại anh hùng nghe nói anh được lên trung tá à. Hoành tráng quái! Tôi đi lính bao nhiêu năm rồi giờ cũng chỉ là mộ trung úy thôi. Anh mau nói chúng tôi nghe, trung tá này cuaranh kiếm đâu ra? Nửa tháng trước anh còn trắng tay, giờ trong phút chốc thăng lên trung tá khiến tôi rất đỏ mắt đấy!
Lúc này Phan Hiểu Hiểu nghe Phan Nghị nói vậy thì cũng tò mò, nhìn Giang Nguyên cười nói:
- Đúng rồi, Giang Nguyên, anh máu nói đi. Ba tôi cũng rất tò mò về anh đấy. Ông ấy không thể hiểu được. anh đã làm như thế nào.
Giang Nguyên cười cười, đang định nói thì đột nhiên bên ngoài lại có mấy người bước vào. Sau đó hai bàn sau nhìn thấy những người này thì lần lượt cười chào hỏi:
- Viên thiếu!
~ Viên thiếu, lâu rồi không gặp!
Người của bàn Giang Nguyên nghe thấy “Viên thiếu” ngoại trừ Giang Nguyên sắc mặt ai nấy đều hơi thay đổi.