Buổi sáng người bệnh không ít, cho nên mặc dù Giang Nguyên đã tăng tốc hơn nữa nhưng đến khi hắn kiểm tra hết phòng bệnh thì đã là 11h30.
Đối với đại đa số thầy thuốc mà nói, bọn họ không có quan niệm thời gian chính xác, đặc biệt là bác sĩ ngoại khoa. Khi giải phẫu, mặc kệ là đến giờ tan làm, hay là có việc, muốn anh đến là anh phải đến.
Giang Nguyên giải quyết các trường hợp của bệnh nhân đều cấp tốc như chữa cháy, không kéo dài thời gian.
Hơn nữa, người bệnh bị nhiễm trùng kia, thời gian lại càng không thể kéo dài. Nếu kéo thêm vài tiếng nữa, mức độ nghiêm trọng sẽ thêm một hai phần. Cho nên, sau khi Giang Nguyên kiểm tra hết phòng xong, liền bảo. Khúc Mục Dương chuẩn bị giải phẫu cho bệnh nhân kia.
Bác sĩ của khoa Cấp cứu, hiệu suất làm việc cao hơn các bác sĩ ở các khoa khác rất nhiều. Sau khi Giang Nguyên phân phó một tiếng, mấy phút sau, phòng giải phẫu đã được chuẩn bị xong.
Nói là phòng giải phẫu nhưng chỉ là một phòng tiểu phẫu nhỏ. Giang Nguyên, Khúc Mục Dương và một bác sĩ chuyên tu nữa, ba người là đủ.
Động tác của bác sĩ chuyên tu Vương Lợi Dân rất nhanh, cũng không chờ Khúc Mục Dương phân phó đã nhanh chóng bày sẵn thuốc sát trùng, khăn khử trùng... chờ Giang Nguyên sử dụng.
Thấy hết thảy đã được chuẩn bị xong, Giang Nguyên hài lòng gật đầu. Bọn họ làm việc này rất tốt, ít nhất những chuyện nhỏ không cần hắn phải chuẩn bị.
- Bắt đầu thôi.
Giang Nguyên bước đến trước bàn giải phẫu. Khúc Mục Dương và Vương Lợi Dân cũng vội vàng đứng một bên. Vốn phẫu thuật này chỉ cần hai người là đủ, nhưng bác sĩ thực tập, bác sĩ kiến tập, bác sĩ chuyên tu tại các bệnh viện quốc nội quá đông. Trên cơ bản, mỗi lần giải phẫu, Chủ nhiệm sẽ mang theo bác sĩ chính, bác sĩ chính sẽ mang theo bác sĩ chuyên tu hoặc thực tập sinh.
Phẫu thuật lớn, vây quanh bảy tám người cũng chẳng có gì kỳ lạ. Phẫu thuật nhỏ, bốn năm người đứng cũng không nhiều.
Nhưng lần này Giang Nguyên tự mình ra tay. Những việc còn lại giao cho Khúc Mục Dương và Vương Lợi Dân. Vốn ban đầu những công việc nhỏ như vậy Khúc Mục Dương đều giao cho Vương Lợi Dân, nhưng hôm nay bị Giang Nguyên giáo huấn, hơn nữa còn là lần đầu tiên Giang Nguyên phẫu thuật, Khúc Mục Dương nào dám đem việc này giao lại cho Vương Lợi Dân, vội vàng tự mình đứng bên cạnh làm trợ thủ cho Giang Nguyên.
Đối với những cuộc phẫu thuật như thế này, trên cơ bản cũng không có gì đặc biệt, đôi khi tại những vị trí quan trọng cần phải chú ý không được tổn thương mạch máu và thần kinh. Đương nhiên, lần này Giang Nguyên đích thân ra tay, chính là tận lực rửa sạch nơi bị nhiễm †rùng nghiêm trọng của bệnh nhân, đồng thời khiến cho
những phần ít bị lây nhiễm được bảo toàn, giúp cho. bệnh nhân sau khi xuất viện có thể được hồi phục mau chóng.
Khúc Mục Dương đứng nhìn thủ pháp của Giang Nguyên, có chút ngẩn người. Y làm trợ thủ, nhưng chỉ làm duy nhất có hai việc, một là gây tê cho bệnh nhân, cái còn lại chính đưa dao giải phẫu và kéo cho Giang Nguyên.
Chuyện khác không nói, chỉ thấy Giang Nguyên cầm kéo thỉnh thoảng tách vết thương ra, sau đó đưa dao giải phẫu cắt những khối thịt bị nhiễm trùng xuống.
Động tác của Giang Nguyên rất nhanh nhưng lại khá cẩn thận. Vết thương của người bệnh thật sự quá nghiêm trọng. Giang Nguyên chỉ có thể từng chút một loại bỏ đi những phần hư thối. Hản làm tương đối cẩn thận, cho nên tốc độ có chút chậm. Nhưng Khúc Mục Dương và Vương Lợi Dân ở bên cạnh vẫn thấy nó kinh người.
Cái mà bọn họ nhìn thấy là Giang Nguyên đưa dao. xuống liên tiếp, nhưng lại rất chuẩn xác, không hề tổn thương đến các bộ phận xung quanh.
Hai thầy trò Khúc Mục Dương đều kinh ngạc, tất nhiên không biết được đây là thói quen đã được dưỡng thành mấy năm qua của Giang Nguyên. Trong làn mưa đạn, trốn đằng sau những chướng ngại vật, khẩn cấp cầm máu, giải phâu, động tác không nhanh là không được. Đám bác sĩ ngoại khoa suốt ngày làm trong bệnh viện như bọn họ là không thể so sánh được.
Nửa tiếng sau, Giang Nguyên đã rửa sạch toàn bộ vết thương. Sau khi xịt xong nửa bình dung dịch ô xy già, trử trùng sạch bề mặt vết thương một lần nữa, Giang Nguyên mới giao nhiệm vụ băng bó lại cho Khúc Mục Dương. Dù sao các bước quan trọng hắn cũng đã làm xong, nếu ngay cả phần dọn dẹp cuối cùng mà một Phó chủ nhiệm như hắn cũng phải bao quát luôn thì thật có chút không thể nào nói nổi.
Khúc Mục Dương là bác sĩ thâm niên, có mấy chục năm kinh nghiệm. Giang Nguyên đem công việc kết thúc giao cho y, y tất nhiên là không dám chậm trễ. Dù sao cũng đã kinh qua sự lợi hại của Giang Nguyên. Lúc trước bị Giang Nguyên giáo huấn cho một trận, lúc này nào dám lơ là, lưu loát hoàn thành khâu băng bó cuối cùng.
Thấy Khúc Mục Dương đã băng bó xong, Giang Nguyên hài lòng gật đầu, sau đó tháo bao tay vứt vào thùng rác y tế bên cạnh, nói với Khúc Mục Dương:
- Bác sĩ Khúc, anh hãy ghi lại bản báo cáo, lát nữa tôi sẽ ký tên.
- Vâng, Chủ nhiệm Giang, vất vả cho cậu rồi. Bây giờ đã là buổi trưa, cậu đi ăn cơm đi.
Khúc Mục Dương mỉm cười nói.
Giang Nguyên gật đầu, sau đó bước ra khỏi phòng tiểu phẫu.
Lấy điện thoại ra, hắn nhìn thấy bây giờ đã là 12h, nhưng nhớ đến ngày hôm nay hắn còn một đống báo. cáo còn chưa ký tên, suy nghĩ một chút, hắn quyết định đến căn tin ăn cơm trước, giữa trưa sẽ quay lại ký tên.
Nhưng vừa mới cởi áo khoác đồng phục ra, bước ra khỏi cửa khoa, đã thấy từ trên cầu thang chạy đến một người, vừa chạy vừa kêu lên:
- Chủ nhiệm Triệu, chủ nhiệm Triệu.
Giang Nguyên nhìn lại, là Từ Hiểu Linh, bác sĩ chuyên tu đi theo bác sĩ Đào, chỉ thấy cô mặc áo phẫu thuật, trên người dính đầy máu, vừa chạy vừa kêu chung quanh.