Tuyết Phong Chi Luyến

Chương 1

Một kiếm chấm dứt tình duyên ...

Một kiếm chấm dứt duyên nợ ...

Một kiếm chấm dứt oán hận cả đời ...

Bạch y nữ tử hứng chịu một kiếm xuyên tim của nam tử trường bào đen trước mặt . Nước mặt lăn dài trên má ... Nở một nụ cười tiếu dung khuynh quốc. Nàng ngã xuống nhưng lại rơi vào lòng nam tử trường bào đen

Ôm chặt bạch y nữ tử , ái tình đau thương rơi lệ xuân tình . Thế gian tình là gì !? Hận là gì !? Yêu hận triền miên . Gió tây thổi lên , cách hoa khẽ rơi khốn tại liễu chân trời ...

" Vì sao không né !? Vì sao không tránh nhát kiếm đó ? Vì sao không đánh trả ? Vì sao .... "

" Vì ta yêu ngươi " Ngọc thủ đẫm máu nâng lên vuốt má nam tử ... Gọt lệ vương trên gò má nở một nụ cười tiếu họa phù dung ngắt quãng tiếp tục : " Vì ta yêu ngươi ... Một nhát này chấm dứt tất cả , chấm dứt hết duyên nợ của hai ta , cắt đứt đi nghiệt duyên này ... "

" Ngươi nói dối . Ngươi không yêu ta " Nhắm mắt lại , nam tử phủ nhận nhưng hành động lại bán đứng người càng ôm chặt bạch y nữ tử hơn

" Có ... Tựa bao giờ không biết . Ai oán đời này sang đời khác ta không được phép yêu ngươi nhưng ta không tự chủ được ... Lúc đầu ta dại khờ tin tưởng rằng một ngày ngươi sẽ yêu ta , chấp nhận ta . Nhưng .... Không ... Ngươi vẫn vô tình , vẫn tàn nhẫn như thế ... " Đôi mắt hoa đào lưu luyến nhìn nam tử , ngọc thủ cầm sáo ngọc siết chặt lại .

Nam tử vẫn như thế nhưng lại ôm chặt nữ tử hơn. Sở hữu bích bi thương cầm nước mắt , trái tim đau nhói như bị ai đâm .

" Ta xin lỗi .... Kiếp này ta bỏ lỡ ngươi "

" Ta mệt mỏi .... Ta mệt mỏi vì phải yêu ngươi ... Mệt vì phải thương ngươi ... Mệt vì ảo tưởng quá nhiều cuối cùng thì càng bi thương ... "

" Nếu có kiếp sau ta nguyện không yêu ngươi ... Duyên tình chặt đứt ... Cả đời oán ngươi hận ngươi "

Keng

Ngọc thủ thả lỏng , sáo ngọc rơi xuống . Nữ tử nhắm mắt lại . Nam tử rơi lệ .... Tây phong tàn gốc liễu , cánh hoa bay khắp nơi , phong cảnh hữu tình tràn ngập ưu thương .

" Ta cũng yêu ngươi nhưng ... Ta lại không chấp nhận đều đó . Lòng tự tôn ta quá lớn không thể chấp nhân ta yêu ngươi ... Ta xin lỗi vì đã phụ ngươi ... Nếu có kiếp sau ta sẽ buông bỏ tất cả để cạnh ngươi "

Hoàng hôn ánh tà dương dọi lên bóng ai , gió thoáng qua cách hoa tung bay trong gió ...

Ôm nữ tử đến đoạn trường nhai . In lên môi anh đào đã lạnh buốt một nụ hôn . Nam nữ nhu tình khẽ vuốt tóc mai nữ tử .

" Gặp lại ngươi ở kiếp sau "

Thân ảnh nhảy xuống . Ôm lấy nữ tử nhảy xuống đoạn trường nhai ... Nam tử nở một nụ cười bi ai . Bỏ lỡ tất cả cuối cùng ngươi đã rời xa ta vậy ta sẽ đuổi theo ngươi dù là địa ngục .

" Dạ Tuyết ! Ta yêu ngươi " Lời nói nhẹ nhàng bay theo chiều gió , hai thân ảnh một trắng một đen biết mất dưới đoạn trường nhai .

Kiếp này ta phụ ngươi

Kiếp này ta bỏ lỡ ngươi

Nếu có kiếp sau ta sẽ ở bên ngươi , theo ngươi

Dạ Tuyết ! Ta yêu ngươi

.

.

.

Nhu tình ngập trời nhưng chết đi mới thấu

Bỏ lỡ nhân duyên mất rồi oán ai đây !?

Đời người khi nào mới hết bi thương

Khi nào có thể cạn lệ thay vào tiếu dạng ?

Ái thương _ Tình hận loanh quang lạc mất phương hướng

Nỗi tương tư giờ đây giống như đám mây trên bầu trời

Tình ai hiểu ? Hận ai thấu ?

Chỉ vì hận mà bỏ lỡ nhau ...

******

Phù xong chương một rồi ! Ta vạn nát óc mới viết được đọan mở đầu. Thu thập tự chế mãi mới được bài thơ với văn án ... T_T Ủng hộ ta a ~~~~
Bình Luận (0)
Comment