“Nữ nhân, trong khoảng thời gian này ta đã tra tin tức liên quan tới
ngươi, nghe nói ngươi phải gả cho một ngốc tử?” Phượng Kinh Thiên lắc
lắc đầu, mắt phượng hàm chứa ý cười, đẹp khiến người ta kinh diễm.
“Nếu như ngươi muốn rời đi, ta có thể mang ngươi đi, cho dù là Hoàng đế cũng không thể ngăn được ngươi, bất quá điều kiện trước tiên là...” Phượng
Kinh Thiên làm như không hề thấy sắc mặt âm trầm của Mộ Như Nguyệt, khóe môi cong lên, cười như không cười nói, “Ngươi gả cho ta, thế nào?”
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm như một hồ nước tĩnh lặng, trên người tản ra hàn khí lạnh lẽo, nàng nhìn dung nhan yêu nghiệt của Phượng Kinh Thiên,
lạnh lùng nói: “Ta cùng hắn vẫn chưa thành hôn, bất quá, hắn cũng đã là
phu quân của ta, nếu ngươi lại mắng hắn một câu ngốc tử nữa, tin tưởng
ta, hiện tại ta không giết được ngươi nhưng cuối cùng sẽ có một ngày ta
khiến ngươi phải hối hận.”
Nụ cười bên môi Phượng Kinh Thiên chậm rãi biến mất, hắn quay đầu nhìn về phía dung nhan lạnh băng của thiếu
nữ, tim dường như bị cái gì đó hung hăng đụng vào.
“Cái ngốc tử kia có gì tốt?” Đôi mắt Phượng Kinh Thiên âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.
Ngay cả hắn cũng không biết lúc này cảm giác trong lòng là gì.
Lần đầu gặp mặt, hắn có thói quen trêu chọc mỹ nữ, nhưng cũng chỉ vậy không hơn, sau đó thái độ lạnh nhạt của nàng khiến hắn không cách nào quên
được.
Mấy năm qua người đời nhìn thấy hắn, không phải kinh diễm
không thể kiềm chế cũng là cười nhạo hắn quanh năm mặc hồng y, còn có
dung nhan tuyệt mỹ hơn cả nữ nhân.
Chỉ có một mình nàng, không có kinh diễm, không có trào phúng, chỉ có lạnh nhạt...
Sau khi trở về, hắn bắt đầu tìm kiếm tin tức có liên quan đến nàng, từ sự
tò mò ban đầu biến thành thưởng thức, ai có thể ngờ mấy năm qua nàng
chịu nhiều ủy khuất như vậy?
Vốn là người thân nhưng lại hận
không thể giết chết nàng, vốn có thiên phú tuyệt thế nhưng khi còn nhỏ
đã bị người khác hạ độc làm kinh mạch tắc nghẽn nhận hết vũ nhục.
Nữ nhân này chịu nhiều đau khổ như vậy, nhưng một ngày nọ nàng thức tỉnh,
hào quang tỏa ra bốn phía, làm người đời biết Mộ gia Đại tiểu thư không
phải một phế vật.
Nhưng mà hiện tại nữ nhân này lại ở trước mặt
hắn bảo hộ một nam nhân khác, làm tim Phượng Kinh Thiên hung hăng thắt
lại, một đôi mắt phượng tràn đầy ủy khuất.
“Hắn tốt, không cần người khác biết, tự ta biết là được rồi.”
Nói thật, cho tới bây giờ Mộ Như Nguyệt còn chưa biết Dạ Vô Trần có địa vị
thế nào trong lòng mình, nhưng mặc kệ ở đâu, chỉ cần nghĩ đến thiếu niên kia, nàng sẽ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Thiếu niên kia không
dính bụi trần, sạch sẽ như một tờ giấy trắng, trong thế giới tràn ngập
giết chóc này, hắn giống như ánh mặt trời chiếu vào địa ngục hắc ám.
Vì có hắn tồn tại cho nên ở thế giới lạ lẫm này, nàng mới không cảm thấy cô đơn.
Ngoài cửa sổ, một nam nhân đeo mặt nạ bạc đứng thẳng giữa ánh trăng, trong
ánh mắt hắn là vô tận ôn nhu nhìn dung nhan quen thuộc trong phòng.
Hắn thật hận không thể lập tức cưới nữ nhân này về, nhưng mà hắn cũng hiểu
bây giờ còn chưa đến lúc, chỉ có chờ đến ngày mọi chuyện đều giải quyết
xong, hắn mới nghênh thú nàng trở về...
“Phượng Kinh Thiên?” ánh
mắt nam nhân mang mặt nạ bạc dừng trên dung nhan yêu nghiệt trong phòng, bên môi lộ ra hơi thở lạnh lẽo, “Dám đoạt nữ nhân của bổn vương, xem ra không cho hắn chút giáo huấn là không được, không phải ai cũng có thể
nhìn trộm, bất quá một cước kia nàng đá không tồi.”
Hy vọng sau này bọn họ động phòng, nha đầu này sẽ không đá hắn một cước...