Dạ Vô Trần rên lên một tiếng nhưng vẫn không buông tay, trong mắt
đầy ý cười: “Đánh đủ rồi sao? Nếu như chưa đủ ta có thể cho ngươi đánh
thêm mấy cái, nhưng mà ta tuyệt đối không buông tay.”
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt nhìn hắn càng lạnh hơn.
Có điều, đối phương khiến nàng có cảm giác rất quen thuộc...
Nghĩ đến đây, nàng vươn tay chuẩn bị tháo mặt nạ của nam nhân kia xuống,
thời điểm sắp tháo được lại bị một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay nàng.
Khóe môi nam nhân vẫn nở nụ cười, hắn ghé vào tai Mộ Như Nguyệt, dùng giọng
điệu ái muội nói: “Ngươi muốn xem dung mạo ta? Nhưng mà dung mạo ta
không phải ai cũng dễ dàng nhìn thấy, ngươi muốn nhìn cũng không phải là không được, gả cho ta, ta sẽ cho ngươi xem, thế nào?”
“Ngại quá, ta không có hứng thú với ngươi.” Mộ Như Nguyệt thu tay lại, lạnh nhạt
nhìn hắn, “Đặc biệt là, càng không hứng thú với một nam nhân xa lạ.”
Nam tử vẫn tươi cười như cũ, cánh tay gắt gao ôm chặt eo nàng, nhếch môi
nói: “Đây đã là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, chẳng lẽ trong lòng ngươi
ta vẫn là người xa lạ? Bất quá, cũng không sao, chúng ta sẽ nhanh chóng
trở nên quen thuộc thôi.”
Hắn dùng thân phận này, quả thật là lần thứ hai gặp mặt nàng, bất quá nếu là thân phận Quỷ Vương thì đã quen
thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, thậm chí cả thân thể cũng đã
nhìn qua, chỉ còn một bước cuối cùng.
Có điều, bước cuối cùng kia cũng không nóng vội, dù sao sớm muộn gì nàng cũng gả cho hắn...
Mộ Như Nguyệt nheo mắt hỏi: “Ngươi... rốt cuộc là ai? Có phải chúng ta đã từng gặp nhau hay không?”
Vừa dứt lời, nàng rõ ràng cảm nhận được cánh tay đang ôm mình có chút căng
thẳng, sau đó nam nhân mang mặt nạ bạc nở nụ cười tà mị: “Trước đây
không lâu, ở hội trường đan hội, không phải chúng ta đã gặp một lần
sao?”
“Ngươi biết ta không nói lần đó”, Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt
liếc hắn một cái, “Lần đầu gặp, vì sao ngươi phải giúp ta? Hơn nữa theo
lời Bạch Trạch nói vừa nãy cũng khiến ta nghi hoặc, ngươi rốt cuộc là
ai.”
Kỳ thực không chỉ Mộ Như Nguyệt, ngay cả Dạ Vô Trần cũng
không biết nam tử đầu bạc kia đang nói cái gì, chỉ có một điều hắn chắc
chắn, chính là có người muốn phá hư tình cảm của bọn họ, hơn nữa còn
muốn thương tổn bọn họ.
Chuyện này, dù thế nào chăng nữa hắn cũng không cho phép phát sinh!
Sắc mặt Dạ Vô Trần hơi trầm xuống, con ngươi âm lãnh, trong nháy mắt đó hắn giống như tu la từ địa ngục bò ra, khí thế làm người ta sợ hãi.
Mộ Như Nguyệt nhìn bộ dáng hiện tại của Dạ Vô Trần, khẽ nhăn mày, cảm giác quen thuộc kia chỉ là ảo giác của nàng thôi sao, trước giờ nàng chưa
từng cảm nhận được hơi thở âm lãnh này.
Cho nên nam nhân này hẳn không phải người nàng quen...
Thật lâu sau, khí thế khiếp người mới chậm rãi tan đi, Dạ Vô Trần rũ mắt
nhìn thiếu nữ trong ngực, cánh tay vô thức căng thẳng: “Mặc kệ nam nhân
kia nói vậy là có ý gì, ta cũng không cho phép bất cứ kẻ nào động vào
ngươi dù chỉ một chút! Cả đời này ta đều sẽ bảo hộ ngươi không chịu một
chút thương tổn nào.”Mộ Như Nguyệt cong khóe môi, cười lạnh nói: “Muốn
thương tổn ta cũng phải xem kẻ đó có bản lãnh hay không, hơn nữa, ngươi
muốn ôm ta tới khi nào! Lập tức buông ra cho ta!”
Lúc này, nam tử cũng không nói gì, nhưng cánh tay ôm nàng vẫn không buông ra, hắn nhìn
dung nhan tuyệt sắc của thiếu nữ, ôn nhu nói: “Ta không muốn trốn trong
chỗ tối nữa.”