“Nha đầu, lần này ta có việc cần trở về Thanh Vân Môn một chuyến, Triệu
lão sẽ ở lại Phượng thành, nếu ngươi có chuyện gì có thể tìm hắn hỗ trợ, bất quá...” Vô Ngu nhìn hội trưởng, cười ha hả nói, “Ngươi đã có thân
phận trưởng lão đan hội, sợ là không ai dám trêu chọc ngươi.”
Trong tứ quốc này, có thể so được với đan hội cũng chỉ có thánh cảnh thần bí.
Mà gia tộc cường đại nhất trong thánh cảnh là Tiêu gia, nghe nói đồ nhi
mình có quen biết Thiếu phu nhân Tiêu gia, nếu có thể kết giao với nàng, cho dù ở một nơi cường giả xuất hiện tầng tầng lớp lớp như Trung Châu
đều có thể chiếm một vị trí nhỏ.
___________
Phượng thành, không có gì thay đổi so với trước khi Mộ Như Nguyệt rời đi, nhưng trong khoảng thời gian này, hai nữ nhi Mộ gia quả thật sống không bằng chết.
Không phải Mộ Đình Nhi muốn gả cho Dạ Thiên Phong sao? Cho nên trước khi
Thiên Nguyên rời khỏi Phượng thành đã đưa Mộ Đình Nhi cho Dạ Thiên Phong làm tiểu thiếp, tuy Mộ gia rất bất mãn nhưng Thiên Nguyên đại sư đã ra
lệnh làm sao bọn họ dám cãi lời?
Vốn dĩ bọn họ còn tưởng Mộ Đình
Nhi trở thành dược đồng của Thiên Nguyên, chứng tỏ Mộ gia cũng có thể
ngẩng cao đầu, ai ngờ lại phát sinh chuyện như vậy.
Nhưng mà,
hiện tại bọn họ còn chưa biết trước khi rời đi, Thiên Nguyên đã cho Mộ
Đình Nhi uống một loại đan dược đoạn tuyệt năng lực sinh dục, cũng có
nghĩa, đời này Mộ Đình Nhi đều xong rồi.
Ở Cảnh Vương phủ, nàng
chỉ là một tiểu thiếp, vốn dĩ có thể dựa vào con nối dõi để nâng cao địa vị nhưng khả năng này cũng đã bị Thiên Nguyên bóp chết từ trong trứng
nước.
Ai bảo Mộ gia hại hắn thảm như vậy, nếu không phải tại tên hỗn đản Mộ gia kia, sao hắn lại đắc tội với Vô Ngu chứ?
Cho nên, nỗi hận trong lòng Thiên Nguyên trút hết lên Mộ Đình Nhi.
So với Mộ Đình Nhi, Mộ Y Tuyết càng thê thảm hơn.
Trước đó không lâu, không biết vì sao lại trúng xuân dược cho nên mới cường
bạo tên sai vặt của Mộ gia, sau đó lại bị hắn dây dưa, mỗi đêm đều đến
phòng nàng đòi hỏi. Cũng không biết vì sao khi ngửi thấy mùi hương trên
người Minh Tương đều khiến nàng toàn thân vô lực, chỉ có thể ngoan ngoãn chiều theo hắn.
Nàng cũng đã sai người ám sát Minh Tương, nhưng
lần nào cũng không có người nào còn sống trở về, nàng cũng chỉ còn cách
hằng đêm dây dưa với một gã sai vặt hạ đẳng.
Đương nhiên Mộ Y
Tuyết không hề biết là Dạ Vô Trần đứng sau tất cả, nếu không thì hôm đó
sao Minh Tương có thể trùng hợp đến chỗ nàng?
Nam nhân kia trước giờ đều tàn nhẫn độc ác, không chút thương hương tiếc ngọc nào.
“Tuyết Nhi, mấy ngày nay sắc mặt ngươi không tốt sao?” Mộ Tình quét mắt qua Mộ Y Tuyết, khẽ cau mày, mấy ngày nay hắn bận rộn nên cũng sơ sót nữ nhi
này.
Mộ Y Tuyết cắn môi, khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười: “Cha, ta không sao, không biết cha có tin tức gì của Mộ Như Nguyệt không?”
Chuyện ngày đó nàng không thể nói với cha được, theo tính cách của cha, cho dù có sủng ái nàng cũng sẽ gả nàng cho gã sai vặt kia.
Nàng cao quý như vậy, gã sai vặt kia sao có thể xứng với nàng?
“Đừng nhắc tới nữ nhân kia!” sắc mặt Mộ Tình âm trầm, hừ lạnh một tiếng, “Coi như ta chưa từng sinh ra nữ nhi vong ân bội nghĩa này, hơn nữa, năm đó
nếu không phải...”
Nói tới đây, Mộ Tình mới phản ứng lại mình
đang nói cái gì, vội vàng ngậm miệng lại, chuyện năm đó không thể nói
cho bất cứ kẻ nào, cho dù là nữ nhi mình.