Khuôn mặt nam tử anh tuấn như đao khắc, lẳng lặng đứng trên không trung, toàn thân tỏa ra khí phách quân lâm thiên hạ.
So với Tử Nguyệt hoàng, nam nhân này càng giống một vương giả hơn, một đầu tóc đen tung bay trong gió, khí chất tùy ý mà bá đạo.
“Viêm Tẫn, ai dám ngăn cản chúng ta rời đi, giết không tha!” Môi mỏng thiếu
nữ khẽ mở, sắc mặt lạnh băng, một thân sát khí tản ra, bạch y hơi động.
“Một đám kiến hôi mà thôi, còn chưa đủ cho bản tôn nhét kẽ răng.”
Viêm Tẫn khởi động gân cốt, nhướng mày, oanh một tiếng, khí thế toàn thân
phát tán ra ngoài, thị vệ cách hắn gần nhất trực tiếp tê liệt ngã trên
mặt đất không nhúc nhích nổi.
Sắc mặt Tử Nguyệt hoàng đại biến, vội vàng hô: “Song thánh tôn, thỉnh ra trợ giúp một tay.”
Đột nhiên, chỗ sâu trong cung điện, hai cỗ hơi thở cường đại kinh thiên động địa ập đến, mấy kẻ thực lực yếu ôm đầu kêu rên.
“Ngụy Thiên Phú, thế nhưng là Ngụy bẩm sinh, còn là hai cái!” Sắc mặt Viêm Tẫn trầm xuống, ngưng trọng hơn bao giờ hết.
Nếu là một cái thì hắn còn có thể giải quyết, hai cái cùng nhau xuất hiện sợ có chút khó khăn.
“Ngụy Thiên Phú? Cường giả kết hợp võ giả cấp chín cùng thiên phú bẩm sinh?”
Vẻ mặt Mộ Như Nguyệt cũng trở nên ngưng trọng, Ngụy Thiên Phú này là sự
kết hợp của thực lực và thiên phú mạnh nhất, lấy thực lực của nàng hiện
tại không đỡ được một chiêu.
Trong lúc nàng còn đang trầm tư, hai mỹ phụ trung niên mặc bạch y đã xuất hiện trước mặt nàng.
Hai mỹ phụ này giống nhau như đúc, ngay cả biểu tình cũng y chang, cao ngạo mang theo khinh thường, có điều một người tóc đen một người tóc trắng
thôi.
“Không những là thiên tài mà còn là mỹ nữ, khó trách môn
chủ coi trọng nàng”, mỹ phụ tóc đen cười lạnh nhìn Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt kiêu căng, “Xin khuyên ngươi một câu, cùng chúng ta trở về hầu hạ môn
chủ, nếu không kết cục của ngươi cũng sẽ giống như nữ nhân kia mười mấy
năm trước.”
“Nữ nhân kia, ý là mẫu thân Dạ Vô Trần sao?” Mộ Như
Nguyệt ngước mắt nhìn mỹ phụ tóc đen, khuôn mặt lạnh băng, “Thù của Vô
Trần, ta sẽ thay hắn báo, Thánh nữ môn thương tổn hắn, ta sẽ thay hắn
đòi lại từng chút một, những người tham gia chuyện năm đó, ta cũng sẽ
khiến bọn họ trả giá đắt.”
Hiện tại nàng không có thực lực này nhưng nàng tin chắc một ngày nào đó nàng có thể đủ cường đại thay hắn báo thù.
Ánh mắt Dạ Vô Trần thâm tình nhìn Mộ Như Nguyệt, đây là nữ nhân của hắn, cũng là nữ nhân mà hắn dùng cả đời mình để bảo hộ.
“Ha ha ha! Chỉ bằng ngươi?” Mỹ phụ tóc đen tựa như nghe được chuyện gì buồn cười, ngẩng đầu cười phá lên, “Nếu không phải môn chủ nhìn trúng năng
lực của ngươi thì bây giờ ngươi đã là một thi thể rồi, sau này trở thành người của môn chủ, ngươi còn có thể có suy nghĩ đó sao? Cho dù có, lấy
thực lực của môn chủ, ngươi cũng không làm gì được hắn! Hiện tại để ta
cho ngươi nếm thử một chút giáo huấn!”Trong nháy mắt, mỹ phụ tóc đen đã
vọt qua hướng Mộ Như Nguyệt.
“Nha đầu, cẩn thận!” Sắc mặt Viêm
Tẫn đại biến, muốn chạy tới cứu Mộ Như Nguyệt, ai ngờ đúng lúc này, mỹ
phụ đầu bạc kia lại có động tác.
Chưởng phong sắc bén nghênh diện đánh tới, Viêm Tẫn vội vàng né tránh, bắt đầu triền đấu với mỹ phụ tóc bạc.
Vẻ mặt hắn ngày càng nôn nóng, nếu hiện tại hắn còn thực lực như lúc chưa
bị phong ấn, hắn chỉ cần một chiêu là có thể giết những người này ngay.
Đáng tiếc hiện tại hắn đã không còn là hắn năm đó nữa, cũng không có
thực lực cường hãn như vậy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bàn tay mỹ phụ tóc đen hung hăng chộp tới bả vai Mộ Như Nguyệt, móng tay
tiết ra chất lỏng màu xanh biếc giống như nọc độc khiến người ta rùng
mình.
“Nha đầu thối, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, môn chủ chúng ta cao quý cỡ nào? Nhìn trúng ngươi là phúc khí của ngươi,
nếu ngươi còn không biết tốt xấu thì đừng trách ta không khách khí!”
Trong mắt xẹt qua tia ngoan độc, mỹ phụ tóc đen nhanh như chớp tới trước mặt
Mộ Như Nguyệt, đúng lúc này, một cánh tay từ bên cạnh duỗi qua, kéo Mộ
Như Nguyệt vào lòng.
Sát khí cùng khí thế cường đại trên người
nam nhân phát tán ra ngoài, phịch một tiếng, thân thể mỹ phụ tóc đen như một chiếc thuyền nhỏ rớt xuống mặt đất.
Mỹ phụ tóc đen phun ra một ngụm máu tươi, kinh ngạc nhìn nam nhân ôm Mộ Như Nguyệt trong lòng, vẻ mặt ngốc lăng.
“Ngươi... ngươi không phải là ngốc tử?”
Không chỉ có mỹ phụ tóc đen, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn.
Nam nhân gắt gao ôm Mộ Như Nguyệt trong ngực, rũ mắt nhìn dung nhan tuyệt
sắc trước mặt, thanh âm dễ nghe, tà mị mà có chút lười biếng: “Nương tử, kế tiếp giao cho vi phu đi.”
Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn, ngạc nhiên nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt.
Vẫn là gương mặt quen thuộc đó nhưng biểu tình thì hoàn toàn xa lạ...
“Vô Trần, ngươi... không ngốc?”
Dạ Vô Trần đơn thuần ngốc nghếch chỉ là vẻ bề ngoài của hắn? Hiện tại, đáy mắt hắn làm gì còn chút sạch sẽ nào? Chỉ có hơi thở nghiêm nghị tà khí.
“Vì Thánh nữ môn, ta không thể không ngụy trang bản thân.”
Không sai, là vì Thánh nữ môn chứ không phải vì hoàng tộc, chỉ dựa vào hoàng
tộc không đáng để hắn che giấu nhiều năm như vậy, mấy năm nay hành sự
hắn kiêng kị nhất chính là Thánh nữ môn. Hơn nữa hiện tại hắn cũng chưa
nắm chắc có thể hoàn toàn lật đổ được Thánh Nữ môn.
Nhưng giờ
phút này, vì nàng, dù phải xóa bỏ lớp ngụy trang thì thế nào? Nếu hắn vì ngụy trang mà không quan tâm đến nàng, chỉ sợ cả đời này hắn đều không
thể tha thứ cho chính mình.
“Ngươi vẫn luôn lừa gạt người đời!”
Hai mắt Tử Nguyệt hoàng đỏ bừng, trừng mắt Dạ Vô Trần, “Mấy năm nay trẫm đều bị ngươi đùa giỡn.”Ai có thể ngờ được đường đường Quỷ Vương cũng
không phải một ngốc tử có chỉ số thông minh của một đứa trẻ sáu tuổi?
Càng là người có thiên phú bẩm sinh. Buồn cười chính là mấy năm qua bọn
họ vẫn luôn cho rằng hắn không hiểu cái gì.
Dạ Vô Trần nâng mắt,
trên gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười tà mị giống như hoa mạn đà la xinh
đẹp, tràn ngập hơi thở thần bí nguy hiểm.
Thân thể mỹ phụ tóc đen run lên, nghiến răng nghiến lợi: “Dạ Vô Trần, nếu biết ngươi không phải ngốc tử, Thánh Nữ môn chúng ta đã sớm giết ngươi!”
“Đáng tiếc, các ngươi không diệt cỏ tận gốc, để lại mầm tai họa là ta.”
“Ngươi...” Mỹ phụ tóc đen nhìn Dạ Vô Trần đang tiến lại gần mình, một nỗi sợ hãi
bao phủ trái tim nàng, thân thể càng run rẩy lợi hại, “Dạ Vô Trần, dù
hiện tại thực lực ngươi cường đại, Thánh Nữ môn ta cũng không phải dễ
chọc, dựa vào thực lực hiện tại của ngươi còn không thể đối địch với
Thánh Nữ môn.”
Dạ Vô Trần nhướng mày, đáy mắt âm lãnh: “Thì sao?”
Đúng vậy, thì sao? Hắn vốn muốn tiếp tục che giấu cho đến khi có đủ lực
lượng đánh bại Thánh Nữ môn, nhưng mà, hiện tại hắn không thể không bại
lộ.
Chỉ vì hắn có người mà mình muốn bảo hộ.
Vì nàng, dù phải từ bỏ kế hoạch, hắn cũng không hối hận.