“Các ngươi đoán vị Mộ Như Nguyệt kia khảo nghiệm thế nào?”
“Còn phải nói sao? Khẳng định là không được.”
“Ha ha, chờ nàng đi ra, đến lúc đó nhìn biểu cảm trên mặt nàng có thể đoán được manh mối gì đó.”
Đang nói, một thân ảnh tố y lọt vào mắt mọi người.
Lúc này, biểu tình thiếu nữ lạnh như băng, trong mắt không có bất kì cảm
xúc gì, cũng không có vui mừng, sợ là kết quả không khác gì những người
đi ra trước đó. Nhìn bộ dáng này của nàng, mọi người càng tin chắc vào
suy đoán của mình.
Phế vật chính là phế vật, mặc kệ biến trước biến sau thế nào đều chỉ là phế vật.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Mộ Như Nguyệt, ai cũng không chú ý đến
vẻ mặt còn chưa hết khiếp sợ của quản sự theo sát phía sau.
Nhìn
Mộ Như Nguyệt rời đi, quản sự chậm rãi thu hồi tầm mắt, lạnh giọng nói:
“Các vị, hôm nay Triệu lão nhớ ra còn có chút chuyện phải xử lý, khảo
nghiệm tạm thời dừng ở đây, giờ này sang năm lại đến xếp hàng!”
Nói xong, hắn xoay người đi vào hội trường khảo nghiệm.
“Triệu lão.” quản sự cung kính ôm quyền nói, “Ta đã kêu những người đó rời đi.”
“Ừm”, Triệu lão gật đầu, hắn nhớ tới kết quả khảo nghiệm vừa rồi, trong mắt
mang theo kinh hỉ, “Chuyện này coi như không ai phát hiện ra, ai cũng
không được nói gì, nghe rõ chưa?”
Hiếm khi thấy Triệu lão nghiêm
túc như vậy, quản sự nghe thế vội vàng gật đầu: “Triệu lão yên tâm, ta
nhất định sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
“Tốt, chuyện tiếp theo ngươi xử lý một chút, ta muốn qua chỗ Vô Ngu đại sư một chuyến.”
Thiên phú của nha đầu này khiến người ta quá mức chấn động, nếu bị thế lực
khác biết nhất định sẽ không do dự mà tranh đoạt với hắn, cho nên kết
quả cuộc khảo nghiệm này phải tuyệt đối giữ bí mật.
Nghĩ đến một thiên tài như vậy được hắn tìm ra, trong lòng tràn đầy hưng phấn.
Bởi vì qua mấy ngày nữa là tới đại hội luận võ, trong khoảng thời gian này
nhân tài của Thanh Vân Môn sẽ xuất hiện ở Phượng thành. Khảo nghiệm
thiên phú là để phát hiện thiên tài nhưng không có nghĩa người có thiên
phú bình thường sẽ không dựa vào nghị lực mà vươn lên. Cho nên mới có
đại hội luận võ.
Trong khách điếm, hai lão giả đang trò chuyện vui vẻ.
Một người trong đó mặc áo vàng, mặt mày khôn khéo, một người khác mặc áo
bông bên trong, khoác áo choàng đỏ bên ngoài, nhìn chẳng ra sao.
“Ha ha, Thiên Nguyên, ta nhớ rõ đồ đệ kia của ngươi tên là Dạ Thiên Phong,
cũng chính là Cảnh Vương Thế tử của Tử Nguyệt quốc?” Vô Ngu mỉm cười
nhìn lão giả áo vàng, hài hước nói, “Ha ha, Cảnh Vương Thế tử này cũng
được coi là thanh niên tài tuấn, Thiên Nguyên ngươi thật có phúc a.”
“Vô Ngu đại sư nói đùa.” Thiên Nguyên cười cười, hàm súc nói, “Nếu Vô Ngu
đại sư muốn thu nhận đồ đệ, không biết có bao nhiêu thiên tài tranh
giành muốn làm, Thủ tịch luyện đan sư Thanh Vân Môn chính là một cái
danh rất tốt, ta sao có thể so được với Vô Ngu đại sư? Có điều ánh mắt
Vô Ngu đại sư quá cao, rất khó có người nào vào được mắt ngươi. Bất quá
thiên phú của Phong Nhi quả thực không tồi, là một mầm non đan dược sư
tuyệt vời, hiện tại ta đã bắt đầu dạy hắn luyện chế đan dược.”Vô Ngu nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu, ánh mắt nhàn nhạt ý cười, không có ý kiến.
Vừa rồi hắn cũng nhàm chán tùy tiện khách sáo chút thôi. Nói thật, thiên phú như Dạ Thiên Phong hắn căn bản không để vào mắt.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa bên ngoài vang lên, sau đó Triệu lão đẩy cửa đi
vào, thấy hai lão giả đang trò chuyện vui vẻ, hắn kiềm chế kích động
trong lòng, hít sâu một hơi, hô lên: “Vô Ngu đại sư, Thiên Nguyên đại
sư.”
“Triệu lão, sao vậy? Khảo nghiệm kết thúc rồi à?” Vô Ngu
cười nhạt nhìn khuôn mặt già nua của Triệu lão vì kích động mà đỏ bừng,
nghi hoặc hỏi.
“Còn chưa xong, vì ta có chuyện muốn thông báo cho nên mới kết thúc buổi khảo nghiệm.”
“Nga? Là chuyện gì khiến ngươi phải bỏ ngang buổi khảo nghiệm để đến đây thông báo?”
“Chuyện là như vầy, Vô Ngu đại sư”, nhớ đến một màn ở hội trường khảo nghiệm,
biểu tình Triệu lão kích động vạn phần, “Vừa rồi trong lúc khảo nghiệm,
ta phát hiện một thiên tài tuyệt thế, là một thiên tài thật sự, dù là đệ tử Dạ Thiên Phong kia của Thiên Nguyên đại sư cũng không bằng 1% người
đó.”