Viêm Tẫn khẽ thở dài, hắn vừa định xoay người đi ra lại nhìn thấy Mộ Như Nguyệt hung hăng cầm kéo đâm vào đùi mình.
Máu tươi bắn ra, nhiễm đỏ quần áo.
“Nha đầu, ngươi điên rồi!” sắc mặt Viêm Tẫn đại biến, trong lòng đã hận
không thể lập tức giết Điệp Y kia, nếu không phải hắn không yên tâm Mộ
Như Nguyệt, hắn đã sớm đem nữ nhân kia ra bằm thây vạn đoạn!
Mộ Như Nguyệt nhắm mắt lại, không nói gì, chỉ có cảm giác đau đớn mới có thể khiến nàng tỉnh táo.
Thân thể Viêm Tẫn khẽ run lên, hắn đột nhiên đi đến trước giường nhìn máu
tươi trên người thiếu nữ, chợt đau lòng.Tuy hắn không có loại tình cảm
nam nữ với Mộ Như Nguyệt nhưng mấy ngày nay ở chung, hắn đã sớm coi nàng là người thân của mình, cũng là người thân duy nhất của hắn trên đời
này...
“Nha đầu, thật xin lỗi.”
Viêm Tẫn nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra là một mảnh kiên định, đường cong dung nhan kiên nghị, khí
phách, thanh âm có chút bất đắc dĩ: “Cho dù ngươi hận ta, ta cũng không
thể nhìn ngươi dùng phương pháp tự mình hại mình này chống lại dược lực
của hợp khuyết thảo, hơn nữa ngươi làm như vậy căn bản là vô dụng.”
Thấy động tác của Viêm Tẫn, sắc mặt Mộ Như Nguyệt hơi đổi, tựa như dùng hết sức lực quát lên: “Viêm Tẫn, đi ra ngoài cho ta!”
“Nha đầu, chờ khi ngươi thanh tỉnh, bản tôn nguyện ý để ngươi xử trí.”
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt dần có chút tan rã nhưng vẫn liều mạng chống đỡ, đúng vào thời điểm nàng không chịu nổi nữa, một thân ảnh màu tím từ ngoài
cửa tiến vào, đánh Viêm Tẫn ngất đi.
Giờ phút này, Mộ Như Nguyệt nhìn thấy một ánh mắt tà mị tràn ngập đau lòng...
“Nguyệt Nhi!” Dạ Vô Trần tiến lên ôm Mộ Như Nguyệt vào lòng, khi nhìn thấy vết
máu trên người nàng, đáy mắt hắn xẹt qua sát khí, “Nguyệt Nhi, thật xin
lỗi, ta tới chậm, Nguyệt Nhi...”
“Vô Trần, ta nóng quá...”
Mộ Như Nguyệt gắt gao ôm thân thể Dạ Vô Trần, cảm nhận được thân thể mát
lạnh của hắn lại nhịn không được cọ cọ, đôi mắt tràn ngập mê mang, chỉ
biết cảm giác khô nóng làm nàng không thoải mái.
“Ta rất khó chịu...”
Nàng khẽ nhíu mày, nâng tay kéo quần áo mình xuống, "xoẹt" một tiếng lộ ra
da thịt trắng nõn trước ngực khiến Dạ Vô Trần miệng đắng lưỡi khô.
“Nguyệt Nhi, ngươi sẽ hối hận, ta không muốn có được ngươi trong tình huống này.”
“Vô Trần...”
Mộ Như Nguyệt xoay người đè lên Dạ Vô Trần, trực tiếp đè hắn trên giường, gương mặt nàng đỏ ửng, cúi người hôn lên môi hắn.
Môi nam nhân lành lạnh mềm mềm, làm nàng thoải mái chưa từng có, chỉ nghĩ muốn càng nhiều... càng nhiều...
“Nguyệt Nhi!”
Dạ Vô Trần cắn chặt răng, nữ nhân này cứ nhích tới nhích lui trên người
hắn làm thân thể hắn nhịn không được căng thẳng, nhưng mà hắn không muốn ở thời điểm nàng mơ hồ mà có được nàng.
“Nguyệt Nhi, ngươi nghe
ta nói.” Dạ Vô Trần ôm chặt lấy thân thể thiếu nữ, từ trên giường ngồi
dậy, đặt nàng ngồi trên đùi mình, dục hỏa trong người bị hắn chặn lại.
Nữ nhân mình yêu ở trong ngực, hắn làm sao có thể ngồi vững như núi thái
sơn? Nhưng mà hắn hiểu rõ bây giờ ý thức của Mộ Như Nguyệt không rõ ràng lắm, nếu như hắn thật sự chiếm được nàng, sau khi tỉnh dậy nhất định
nàng sẽ hối hận.
Hắn không muốn nàng hối hận.