“Vi phu đã từng nói, ở bên cạnh ngươi, ta cam nguyện làm một ngốc tử”,
Dạ Vô Trần gắt gao ôm Mộ Như Nguyệt vào ngực, khóe môi cong lên một nụ
cười ôn nhu, nhưng đáy mắt lại đầy tà khí, “Nương tử, hiện tại có phải
chúng ta nên tìm người nào đó tính sổ không?”
Hắn không thể tưởng tượng nếu đêm qua hắn không xuất hiện thì sẽ có hậu quả thế nào.
Hắn cũng không quên được vết máu trên người nàng, nhất định là vì cố gắng
duy trì tỉnh táo mà tự làm mình bị thương, làm sao hắn có thể không đau
lòng?
Nghĩ đến nữ nhân hãm hại Mộ Như Nguyệt, trong mắt Dạ Vô Trần hiện lên sát khí: “Vân Hàn, đem nữ nhân kia vào đây cho bổn vương!”
“Vâng, chủ tử.”
Vừa dứt lời, Vân Hàn liền xách nữ tử áo đen đi vào, đúng lúc này, khăn che
mặt của nữ tử rớt xuống, khi Dạ Vô Trần nhìn thấy khuôn mặt kia, sắc mặt hắn nháy mắt trở nên âm trầm.
“Điệp Y, xem ra ngươi vẫn không tuân theo mệnh lệnh của bổn vương.”
Thanh âm nam nhân trầm thấp mang theo sát khí khiến thân thể Điệp Y run lên.
“Chủ tử, Điệp Y biết sai, cầu xin chủ tử cho Điệp Y chết thống khoái.”
Điệp Y hung hăng dập đầu, nháy mắt trên trán đã xanh mét, máu tươi chảy xuôi theo thái dương nhiễm đỏ nửa gương mặt.
“Thống khoái? Sao bổn vương có thể để ngươi chết thống khoái, xà trong xà quật đã lâu chưa được ăn gì, vậy ngươi liền tới đó làm thức ăn cho xà đi.”
Sắc mặt Dạ Vô Trần âm trầm nhìn Điệp Y, dung nhan tuấn mỹ đầy sát ý, lời
nói lại vô tình như vậy, giống như nói đến một chuyện nhỏ không đáng kể.
“Không!” Điệp Y thét chói tai.
Xà trong xà quật kia chưa bao giờ lập tức nuốt luôn một lần mà chậm rãi
tra tấn đến chết mới bắt đầu ăn, nàng thà một kiếm chấm dứt sinh mệnh
cũng không muốn vào xà quật kia.
“Chủ tử, việc thuộc hạ làm đều
là vì ngươi, ngươi vì chủ mẫu mà bại lộ thực lực của mình trước mắt
Thánh Nữ môn, mượn chuyện này để hấp dẫn sự chú ý của Thánh Nữ môn khiến bọn họ không chú ý đến chủ mẫu nữa, nhưng cứ như vậy nhất định sẽ tổn
hại đến chủ tử, chỉ cần chủ mẫu không còn là thân xử nữ, Thánh Nữ môn sẽ không chú ý nàng nữa, vì sao chủ tử không chọn phương pháp đơn giản như thế mà lại nguyện ý để bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm, thuộc hạ chỉ
vì không đành lòng nhìn chủ tử gặp nguy hiểm nên mới cả gan làm chuyện
này, thỉnh chủ tử nể tình thuộc hạ làm như vậy là vì chủ tử, cho thuộc
hạ chết thống khoái đi.”Điệp Y lại hung hăng dập đầu, không hề nhìn thấy sắc mặt Dạ Vô Trần càng thêm âm trầm.
“Vân Hàn, mang nàng lui
xuống.” Dạ Vô Trần lạnh lùng nhìn Điệp Y, dung nhan tuấn mỹ không có
biểu tình gì dư thừa, càng đừng nói đến một tia thương hại.
“Không cần! Chủ tử, cầu ngươi tha cho Điệp Y, Điệp Y thật sự biết sai rồi,
Điệp Y rất yêu chủ tử, vì sao chủ tử lại đối xử với Điệp Y như vậy? Điệp Y nguyện ý cả đời làm nô tỳ hầu hạ chủ tử, không cầu danh phận chỉ cầu
chủ tử bỏ qua cho ta.”
Điệp Y nhào lên muốn túm lấy góc áo Dạ Vô Trần, nhưng còn chưa tới trước mặt hắn đã bị hắn đạp một cước bay ra ngoài.
Dạ Vô Trần phủi phủi tà áo, trong mắt có ý cười lạnh băng: “Làm nô tỳ hầu
hạ bổn vương? Ngươi có tư cách sao? Bên cạnh ta chỉ có một nữ nhân,
trước kia cũng thế, về sau cũng thế, cho dù là kiếp sau cũng vậy, ngoại
trừ nàng, không ai có tư cách đứng bên cạnh bổn vương, xem ra để ngươi
vào xà quật là quá tiện nghi ngươi rồi, Vân Hàn, ngươi mang nàng đi hình đường trước, 100 ngày sau lại ném nàng vào xà quật! Nhớ kĩ, trước khi
ném vào xà quật, đừng để nàng chết.”
Điệp Y tê liệt ngã xuống đất, tùy ý Vân Hàn kéo nàng ra ngoài...