“Ngươi muốn để nàng hầu hạ bổn vương?” Dạ Vô Trần nở nụ cười lạnh lẽo,
một thân áo tím tung bay trong gió, toàn thân phát ra lệ khí bất giác
làm người ta sợ hãi.
Nam nhân này, không thể trêu chọc nổi....
“Bổn vương không cần oanh oanh yến yến gì, cả đời này chỉ cần có nàng làm
bạn là đủ rồi, nếu bổn vương làm ra chuyện gì có lỗi với nàng, tình
nguyện đoạn tử tuyệt tôn, sau khi chết rơi vào địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh!”
Tục ngữ nói, trên đầu ba thước có thần minh,
người ở thế giới này vẫn tin tưởng vào thần linh và lời thề, huống chi
là lời thề độc như thế, sao có thể không khiến người ta khiếp sợ?
Mộ Như Nguyệt nhìn nam nhân trước mắt, trong lòng cảm động, hắn cũng là người cả đời nàng muốn ở cùng...
“Mộ Như Nguyệt, ngươi cũng đồng ý với cách làm của hắn?” Mộ Y Tuyết biến
sắc, rống to với Mộ Như Nguyệt.Nếu Quỷ Vương không cưới trắc phi, không
nạp thiếp, vậy không phải là nàng không còn cơ hội? Nếu vậy, nàng nên
làm gì bây giờ?
Buồn cười là hiện tại Mộ Y Tuyết đã quên mình đã không còn thân xử nữ, đã sớm không có tư cách.
“Vì sao không thể?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười lạnh, “Nam nhân của ta,
cả đời này chỉ có thể có một mình ta, nếu không ta cũng sẽ không đồng ý
gả cho hắn.”
“Ngươi... Mộ Như Nguyệt, ngươi cái đồ đố phụ này!”
Mộ Y Tuyết suýt nữa phát điên, tại sao nữ nhân này dám nói ra lời này? Nàng không sợ bị người đời nhục mạ?
Tuy ở đại lục này là cường giả vi tôn nhưng địa vị của nữ tử vẫn thấp hơn
nam tử, cho dù nữ nhân cường đại cũng phải nạp thiếp cho trượng phu
mình.
Nhớ rõ rất nhiều năm trước, ở Tử Nguyệt quốc có một đôi phu thê cường giả, vô cùng ân ái, nhưng cho dù như vậy, nam nhân kia vẫn có hai tiểu thiếp.
Trường hợp đặc biệt duy nhất là cha mẹ của Quỷ Vương, chính là Nam An Vương cùng Vương phi năm đó.
Lúc ấy vì Nam An Vương gia chỉ có một nhi tử là Quỷ Vương cho nên Vương phi đã từng muốn nạp thiếp cho hắn nhưng bị Nam An Vương cự tuyệt, từ
chuyện này có thể nhìn ra Nam An Vương phi cũng chưa từng muốn độc hưởng phu quân sủng ái. Vì sao nữ nhân này có thể nói đương nhiên như vậy?
Nàng còn nói nếu Quỷ Vương không thể yêu một mình nàng, nàng sẽ không gả cho Quỷ Vương? Chẳng lẽ nàng không sợ người đời thóa mạ?
“Phu quân,
ngươi cảm thấy ta là đố phụ sao?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, quay đầu
nhìn về phía Dạ Vô Trần, cười như không cười nói.
Một tiếng phu
quân này đã khảm sâu vào đáy lòng Dạ Vô Trần, trong nháy mắt vẻ mặt hắn
trở nên nhu hòa, ánh mắt ôn nhu nhìn Mộ Như Nhuyệt.
“Đố phụ? Thê
tử của bổn vương sao có thể là đố phụ? Điều này chứng tỏ nương tử để ý
vi phu, vi phu vui vẻ còn không kịp, nếu như có người dám xen vào giữa
chúng ta...”
Sắc mặt Dạ Vô Trần trầm xuống, khóe môi cong lên: “Bổn vương không ngại quăng các nàng cho xà ăn!”
Mộ Như Nguyệt nhún vai, cười cười nhìn Mộ Y Tuyết sắc mặt xanh mét, biểu
tình ngượng ngùng mang theo bất đắc dĩ: “Phu quân nhà ta cái gì cũng
tốt, chỉ có điều hắn rất thích tiểu sủng vật của hắn nha, à, đúng rồi,
tiểu sủng vật của hắn là hơn 10 con mãng xà, nếu ngươi muốn cùng chúng
chia sẻ, vậy đi làm đồ ăn cho chúng đi, nếu như vậy chắc chúng sẽ rất
hoan nghênh.”
Thân thể Mộ Y Tuyết run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, kinh hoảng hô: “Không, ta không cần, ta không cần đi làm thức ăn
cho xà! Mộ Như Nguyệt, ngươi ác độc như vậy nhất định sẽ chịu báo ứng!”