Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, có điều nụ cười này không hề ấm áp, vẫn lạnh lẽo khiếp người.
“Nếu đã biết ta không thích ngươi, vậy không cần thiết dây dưa ta, ngươi
không cách nào so được với Vô Trần, một còn không bằng một cọng tóc của
hắn.”Nhất thời Dạ Dịch Hoa trầm mặc, bất luận kẻ nào cũng không biết hắn suy nghĩ gì. Mộ Như Nguyệt không thèm để ý tới hắn, xoay người rời
khỏi.
Thời điểm nàng mới bước được nửa bước, phía sau truyền đến
một giọng nam dễ nghe: “Mộ Như Nguyệt, hẳn là ngươi đã biết có người của Tiêu gia đến Tử Nguyệt quốc chúng ta làm khách, yêu cầu người tôn quý
nhất Tử Nguyệt quốc tiếp đãi, ở Tử Nguyệt quốc này ngoài Quỷ Vương và
ngươi, đệ tử của Thiên Nguyên đại sư Dạ Thiên Phong là tôn quý nhất,
Hoàng thượng biết các ngươi không thích bị quấy rầy cho nên để cho Dạ
Thiên Phong tiếp đãi người của Tiêu gia.”
Mộ Như Nguyệt dừng chân nhưng vẫn không quay đầu, chỉ muốn nghe xem Dạ Dịch Hoa rốt cuộc muốn nói gì.
“Người của Tiêu gia từng đến Cảnh Vương phủ, gặp Mộ Đình Nhi...” Dạ Dịch Hoa
hơi dừng một chút, nói tiếp, “Mộ Đình Nhi kia khen ngợi Quỷ Vương trước
mặt tiểu thư Tiêu gia kia, hơn nữa còn có những lời đồn đãi bên ngoài,
không khỏi làm tiểu thư Tiêu gia nảy sinh hứng thú với Quỷ Vương, ta
muốn nói với ngươi, thế lực của Tiêu gia rất lớn, nếu tiểu thư Tiêu gia
kia coi trọng Dạ Vô Trần, ngươi cho rằng các ngươi còn có thể song túc
song phi sao?”
Mộ Như Nguyệt nở nụ cười tuyệt mỹ, vẻ mặt kiên
định: “Mặc kệ là ai, ta tin tưởng Vô Trần, tin tưởng cả đời này... hắn
sẽ không phụ ta.”
Cũng tin tưởng hứa hẹn của hắn...
Nhìn
bóng dáng thiếu nữ rời đi, Dạ Dịch Hoa suýt chút nữa điên cuồng, vì sao
khi đối mặt với Tiêu gia, nàng còn có thể nói những lời như vậy?
Tiểu thư Tiêu gia kia điêu ngoa vô cùng, tự cao tự đại, chỉ cần là thứ nàng coi trọng, không có gì là không đoạt được.
Vì sao nàng chỉ nói một câu, nàng tin hắn?
Đột nhiên, Dạ Dịch Hoa có chút hâm mộ Dạ Vô Trần, hâm mộ hắn phát hiện viên minh châu vô giá...
Nếu như... nếu lúc trước hắn chưa từng dạo qua thanh lâu, hậu viện cũng
không có tiểu thiếp, vậy hắn còn có cơ hội hay không? Nhưng Dạ Dịch Hoa
cũng hiểu rõ, hắn không cách nào làm được cả đời chỉ yêu một nữ nhân...
Cho nên hắn nhất định không so được với Quỷ Vương.
Cũng nhất định không có bất kì cơ hội nào với nàng...
Trong Cảnh Vương phủ, Mộ Đình Nhi đang ngồi hóng gió, hai tay chống cằm ngơ
ngẩn xuất thần, thân thể có vẻ gầy yếu không xương, khuôn mặt gầy guộc
chỉ to bằng bàn tay.
Rất hiển nhiên, mấy ngày nay ở Cảnh Vương phủ trôi qua không như ý.
Nhưng so với nỗi đau thân thể bị tra tấn, sự lạnh nhạt của Dạ Thiên Phong
càng khiến nàng đau đớn hơn. Cho tới bây giờ nàng vẫn không dám tin, Dạ
Thiên Phong đã từng thề sẽ yêu nàng một đời lại đối đãi với nàng như
thế...
Nàng rốt cuộc đã làm sai cái gì mà hắn đối xử với nàng như vậy?
Mỗi ngày nhìn hắn cùng người khác ân ái, nghe âm thanh nũng nịu trêu người
kia, trời biết đối với nàng là tra tấn cỡ nào? Bất kì nữ nhân nào nhìn
thấy nam nhân mình yêu ở trên giường nữ nhân khác cũng đều tan nát cõi
lòng đi.Hiện tại chỉ cần nàng nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện lên những
hình ảnh đó...
Mộ Đình Nhi nở nụ cười chật vật đến cực điểm, cười cười, nước mắt cũng rớt xuống: “Mộ Như Nguyệt, ta có kết cục như vậy,
đều là ngươi hại!”
Nàng vĩnh viễn không quên lời ngày đó Dạ Thiên Phong nói với nàng...