Tiêu Mẫn khẽ mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ như thần trước mặt, trong nháy mắt, tim đập lỡ một nhịp.
Ngay cả Tiêu Mẫn cũng không biết vì sao, mấy ngày nay trong đầu nàng toàn
xuất hiện hình ảnh nam nhân này. Có lẽ lúc đầu là vì Mộ Đình Nhi nàng
mới sinh ra sự tò mò với hắn, nhưng sau khi gặp được, nàng mới hiểu nam
nhân này ưu tú cỡ nào.
Nếu có thể tìm được rể hiền cũng không uổng công nàng đến đây một chuyến....
“Vô Trần công tử, lần này ta tới tìm ngươi là vì một việc”, Tiêu Mẫn ngượng ngùng nhìn nam nhân trước mặt, “Ta không muốn Vô Trần công tử bị một nữ nhân ác độc lừa gạt mới muốn tới đây nói tất cả với ngươi, nữ nhân kia
căn bản không thật lòng thích ngươi, lúc trước nàng không tiếc cướp đoạt vị hôn phu của tỷ tỷ mình, hiện giờ lại bám theo ngươi, vứt bỏ nam nhân kia, loại nữ tử lả lơi ong bướm này căn bản không đáng được Vô Trần
công tử đối đãi ôn nhu, không chừng ngày nào đó sẽ cho Vô Trần công tử
đội nón xanh.”
Dạ Vô Trần khẽ nheo mắt.
Trong nháy mắt, Tiêu Mẫn chỉ cảm thấy không khí trước mặt như biến mất, nàng kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt.
Ở Thánh cảnh nàng cũng được coi là một thiên tài, nhưng nam nhân này
không cần làm gì đã có thể gây cho nàng một cảm giác áp bách? Rốt cuộc
thực lực của hắn cường đại cỡ nào mới làm được đến trình độ này?
Có lẽ, lúc này nàng thật sự tìm được một nam nhân ưu tú...
“Thánh cảnh? Tiêu gia?” Dạ Vô Trần nở nụ cười tà mị mang theo lãnh khí, “Nguyệt Nhi không xứng với ta? Chẳng lẽ ngươi xứng?”
Nụ cười của nam nhân rất đẹp, lập tức khiến tim Tiêu Mẫn đập gia tốc, nàng cắn môi, nói: “Vô Trần công tử, ngươi cũng biết thân phận của ta, ta là người của Tiêu gia Thánh cảnh, Thánh Nguyệt phu nhân còn là nghĩa mẫu
của ta, nếu ngươi cưới ta nhất định sẽ có không ít chỗ tốt, cơ hội như
thế nếu bỏ lỡ sẽ không có lại nữa.”
Thân phận này vẫn là điều mà Tiêu Mẫn luôn kiêu ngạo.
Nàng đã từng dùng danh nghĩa Tiêu gia để làm không ít chuyện, có mấy người
sau khi nghe danh Tiêu gia Thánh cảnh mà còn có thể thờ ơ? Nàng tin nam
nhân này cũng giống như thế...
“Nữ nhi của Thánh Nguyệt phu
nhân?” Dạ Vô Trần chậm rãi cong khóe môi, cười lạnh, “Theo ta được biết, lúc trước Tiêu gia từng có một thứ nữ vọng tưởng muốn trở thành dòng
chính nữ, đi bái Thánh Nguyệt phu nhân làm nghĩa mẫu, lại bị Thánh
Nguyệt phu nhân cự tuyệt, cuối cùng cho người thả ra lời đồn nói Thánh
Nguyệt phu nhân nhận nàng làm nghĩa nữ, mượn chuyện này để nâng cao địa
vị của mình.”
Sắc mặt Tiêu Mẫn trắng bệch, kinh ngạc nhìn Dạ Vô Trần.
Vì sao nam nhân này lại biết rõ ràng như vậy?
“Cho dù như thế, ta cũng là người của Tiêu gia, Vô Trần công tử là người
thông minh, nữ nhân kia bất quá chỉ là một nữ tử ở tục giới mà thôi, sao có thể so được với Tiêu gia chúng ta? Vô Trần công tử ưu tú như vậy,
nếu liên hôn với Tiêu gia, sẽ có lợi ích rất lớn, huống chi nữ nhân kia
chân trong chân ngoài, lả lơi ong bướm.”
Tiêu Mẫn cắn môi, hoàn toàn là bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi.
Giờ phút này, ánh mắt Dạ Vô Trần dần dần trầm xuống...
Nàng còn muốn nói gì, còn chưa kịp mở miệng đã có một bàn tay bóp chặt yết
hầu mình, một nỗi sợ hãi xâm nhập trái tim khiến thân thể nàng run rẩy.
Giờ khắc này, nàng có cảm giác như sinh mệnh thoát khỏi sự khống chế của bản thân...