Mộ Tình ẩn đoán được điều gì, vẻ mặt không dám tin nhìn nụ cười lạnh
băng của mỹ phụ, loại cảm giác này giống như có một cây đao đặt trên cổ
hắn.
Sợ hãi...
Giờ khắc này, Mộ Tình đã cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu sắc...
“Cha!”
“Cha!”
Hai tiếng gọi từ ngoài cửa truyền vào.
Mộ Đình Nhi cùng Mộ Y Tuyết bị trói thành bánh chưng bị ném tới trước mặt Mộ Tình.
Hai nữ nhi của hắn vốn xinh đẹp như hoa như ngọc đã sớm không còn hình
người, một đầu tóc đen đã biến thành tóc vàng khô rối, sắc mặt vàng nến
gầy yếu, rõ ràng sống không tốt.
Mà đây đều là do tiện nhân Mộ Như Nguyệt kia ban cho!
Trong lòng Mộ Tình hận đến phát cuồng, lại kiêng kị có Thánh Nguyệt phu nhân ở đây, hắn không thể làm gì nữ nhân kia.”Ngươi là ai? Ai cho phép ngươi
tự ý xông vào Mộ gia?” Mộ Y Tuyết điên cuồng rống to với Thánh Nguyệt
phu nhân, nàng quá gầy yếu, thân thể run nhè nhẹ.
Thánh Nguyệt
phu nhân cười lạnh: “Dám hô to gọi nhỏ với bản phu nhân? bản phu nhân
nên đối phó ngươi thế nào đây? Hủy dung trước hay là ném cho đàn ma thú? Bất quá ta nghĩ vẫn là ném cho ma thú thích hợp hơn, bởi vì bộ dáng
hiện giờ của ngươi cũng không khác gì bị hủy dung.”
Mộ Y Tuyết hung hăng run rẩy, ánh mắt hoảng sợ: “Không!”
“Ngươi nhìn xem, mới dọa một chút đã sợ hãi thành như vậy, bản phu nhân còn
chưa nghĩ ra biện pháp xử trí các ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn bản phu
nhân ném các ngươi cho đàn ma thú? Đáng tiếc, trên người các ngươi chẳng có chút thịt nào, phỏng chừng ma thú cũng không thèm há miệng.”
Thánh Nguyệt phu nhân phất tay, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Mộ Y Tuyết hận không thể ngất xỉu đi cũng tốt hơn ở đây bị nàng tra tấn.
“Cha, người này là ai? Vì sao đến tìm Mộ gia chúng ta?”
Mộ Tình sợ hãi không kém gì Mộ Y Tuyết, nhưng mà hắn vẫn cố gắng trấn định nói: “Là người của Tiêu gia Thánh cảnh, vị này là Thánh Nguyệt phu
nhân.”
Tiêu gia Thánh cảnh?
Vừa nghe vậy, Mộ Đình Nhi vô thức lui về phía sau vài bước.
Nàng nhớ rõ, Tiêu Mẫn kia đến từ Tiêu gia Thánh cảnh, còn vì bị nàng xúi
giục mà thật sự tìm đến Quỷ Vương cùng Mộ Như Nguyệt, sau đó bị Mộ Như
Nguyệt đánh bại, còn bị Quỷ Vương phế đi.
Nếu không phải vì mình, sợ là những chuyện này đều không xảy ra.
Cho nên nàng ghen ghét Mộ Như Nguyệt có thực lực cao cường, đồng thời cũng
lo lắng Tiêu gia sẽ tìm mình tính sổ, chẳng lẽ lần này là vì xả giận cho Tiêu Mẫn mà tìm đến Mộ gia?
“Vị tiểu thư này có gì muốn nói.” Thánh Nguyệt phu nhân nhìn rõ thần sắc Mộ Đình Nhi, cười lạnh nói.
Sắc mặt Mộ Đình Nhi lập tức tái nhợt, cắn răng nói: “Thỉnh phu nhân minh giám, ta cũng không có gì muốn nói.”
“Thật sao?”, Thánh Nguyệt phu nhân cười như không cười nhìn Mộ Đình Nhi, “Phu quân, nàng không muốn nói cho chúng ta biết, nên làm sao bây giờ? Không phải lần trước Uyển Nhi nói còn thiếu một món đồ chơi sao? Vậy mang
nàng về, chặt hết tứ chi, cắt đầu lưỡi, móc mắt ta làm đồ chơi cho Uyển
Nhi, thế nào?”
Tiêu Thiên Vũ ôm lấy bả vai nàng, ánh mắt nhu hòa nói: “Ngọc Nhi nói cái gì thì chính là cái đó.”
Thánh Nguyệt phu nhân bĩu môi, ánh mắt chuyển về phía Mộ Đình Nhi: “Nói đi,
ngươi có gì muốn nói, ha ha, nếu bỏ lỡ, chỉ sợ ngươi cũng chỉ có thể làm đồ chơi cho nữ nhi ta, lần trước món đồ chơi của nàng bị nàng tháo
thành tám khối, cho nên yêu cầu ta tìm một cái khác thay thế.”