Trên đường phố, người qua lại tấp nập, mọi người đều chỉ trỏ vào một cái xe tù, ánh mắt trào phúng.
“Chúng ta đã sớm nghe nói Mộ gia đối xử tàn nhẫn với nữ nhi ruột thế nào,
không ngờ cuối cùng lại không phải con ruột, khó trách có thể nhẫn tâm
như vậy.”
“Cho dù không phải con ruột nhưng nhìn một nữ oa trắng
trẻo đáng yêu như thế cũng sẽ thích đi? Vậy mà Mộ gia này lại không có
nhân tính. Muội muội đoạt vị hôn phu của tỷ tỷ còn không nói, phụ thân
còn hỗ trợ tính kế làm bọn họ chưa lập gia đình đã phát sinh quan hệ.”
“Hai người đều không phải con ruột hắn, lại đối đãi khác biệt như vậy, Mộ
Tình này đúng là tàn nhẫn độc ác, còn có Mộ Y Tuyết, vì ái mộ Quỷ Vương
mà tính toán hủy hoại trinh tiết tỷ tỷ mình, hai cái nữ nhi này đều
không phải thứ gì tốt.”
“Thì ra Mộ Như Nguyệt không phải là phế
vật, chính là Mộ Đình Nhi hạ độc nàng, sau này được cao nhân giải độc
cho nên mới tu luyện được, Mộ Đình Nhi này tuổi nhỏ mà đã ngoan độc như
thế, lớn lên cũng là tai họa, khó trách cuối cùng thế tử điện hạ cũng
không cần nàng.”
“Ngươi cũng đừng nói, tuy Mộ Như Nguyệt bị người ta tính kế, cuối cùng khổ tận cam lai, chẳng những có được phu quân,
nhận lại cha mẹ, còn trở thành đích nữ của một gia tộc cường đại như
vậy, Mộ Đình Nhi cùng Mộ Y Tuyết lại thê thảm, quả nhiên người đang làm
trời đang nhìn, làm việc ác sẽ gặp báo ứng.”
Những lời châm chọc xung quanh như gai nhọn hung hăng đâm vào lòng ba cha con Mộ gia.
Lúc trước bọn họ phong quang cỡ nào? Hiện tại đã trở thành tù nhân.
Không cam lòng?
Đúng vậy, bọn họ không cam lòng...
“Các ngươi đều nói bậy bạ cái gì?” Mộ Y Tuyết ngẩng đầu, rống giận, “Cho dù
Mộ Như Nguyệt không phải nữ nhi của cha, cha vẫn là dưỡng phụ của nàng,
ân mười sáu năm dượng dục nàng cũng có thể từ bỏ, cái loại này không
xứng làm người.”
Lúc này đầu tóc Mộ Y Tuyết rối bù, bộ dạng chật vật không khác gì kẻ điên.
Mọi người đều lên tiếng cười nhạo.
Mười sáu năm nay các ngươi đối đãi với nàng như vậy, không đánh thì mắng,
suýt chút nữa khiến nàng mất mạng, cuối cùng còn muốn hủy đi sự trong
sạch của nàng.
Còn có tư cách gì bảo nàng thương hại các ngươi?
Người ta không một đao chém các ngươi đã là nể ân tình mười sáu năm qua rồi.
Móng tay Mộ Y Tuyết hung hăng cắm vào lòng bàn tay, cắn chặt môi, máu tứa ra trên cánh môi tái nhợt, nàng hận đến phát cuồng mà không thể làm được
gì.
Mộ Như Nguyệt, nếu có kiếp sau, ta chắc chắn sẽ đem ngươi thiên đao vạn quả!
Trong lúc Mộ Y Tuyết cắn răng phẫn hận, dân chúng nhặt đá trên đường hung
hăng ném vào ba người trong xe tù...-------------------
Trung Châu.
Trăm hoa đua nở, phồn hoa như gấm.
Dưới một sơn cốc, một bạch y nam nhân đầu bạc ngồi trong bụi hoa.
Áo choàng trắng nhẹ bay trong gió, hương hoa thoang thoảng, mỹ đến mức
không chân thực như thế. Nam nhân này giống như trích tiên, một thân
bạch y không nhiễm bụi trần.
Nét đẹp của hắn, bất luận là nam hay nữ nhìn thấy cũng phải kinh ngạc cảm thán.
Nếu Mộ Như Nguyệt ở đây chắc hẳn sẽ nhận ra đây là nam nhân lúc trước vô
duyên vô cớ kéo nàng vào một không gian khác rồi nói mấy lời khó hiểu,
Bạch Trạch.
Ngay cả lông mày hắn cũng màu trắng, quái dị mà đẹp như thế...
Đột nhiên, nam nhân mở mắt ra, nhìn về một không gian khác, khẽ thở dài:
“Ký ức của hắn đã bắt đầu sống lại, có lẽ Trung Châu sẽ không bao giờ
bình tĩnh được nữa...”