Trong từ đường tộc Tiêu gia, Tiêu Lâm bẩm báo lại chuyện vừa xảy ra cho
Tiêu Thiên Vũ cùng Thánh Nguyệt phu nhân, hiển nhiên sắc mặt hai vị này
đều trầm xuống.
Thánh Nguyệt phu nhân hừ lạnh, bàn tay nhẹ nhàng
đặt trên bàn: “Phu quân, chúng ta đi tìm cha, không cần nghĩ cũng biết
lão nhân kia sẽ đến tìm cha thay hắn làm chủ.”
Trong lòng Thánh Nguyệt phu nhân đã sớm bất mãn với lão nhân kia rồi.
Lúc trước nàng mới gả vào Tiêu gia, khi đó còn chưa trở thành Thánh Nguyệt
phu nhân, chính lão nhân đó bức bách phu quân mình nạp thiếp, không phải là nữ nhi của tên hỗn đản Tiêu Nhân kia thích Vũ ca cho nên muốn đưa
cho hắn làm thiếp?Còn nói cái gì nữ nhân bên ngoài huyết mạch không
thuần, không bằng huyết thống Tiêu gia...
Lúc ấy Thánh Nguyệt phu nhân đã muốn một kiếm giết cái lão gia hỏa kia.
Hiện tại cháu gái hắn nhìn trúng con rể mình, vọng tưởng hủy hoại hạnh phúc
của nữ nhi, làm sao nàng có thể nhịn được? Huống chi, Tiêu Mẫn còn khắp
nơi bức bách, cho dù là thánh nhân cũng không nhịn được.
“Ta đã
sớm hiểu rõ lão gia hỏa này”, Tiêu Thiên Vũ cười lạnh, “Qua mấy năm điều tra, rốt cuộc ta đã tra ra người của Nam Cung gia lẫn vào Tiêu gia có
liên quan đến lão gia hỏa kia, nếu hôm nay hắn dám đi tìm phụ thân, vậy
thì thù mới hận cũ cùng nhau tính rõ ràng một lần, thuận tiện công bố
thân phận Nguyệt Nhi.”
Bênh vực người mình là thiên tính.
Tiêu Nhân bênh vực người mình, Tiêu Thiên Vũ hắn cũng bênh vực người mình,
chỉ tiếc, người Tiêu Mẫn trêu chọc chính là nữ nhi đã thất lạc nhiều năm của Tiêu gia, đích nữ chân chính của Tiêu gia, cho nên, hiện tại ông
cháu hai người tuyệt đối không chiếm được tiện nghi gì.
Thậm chí sẽ vì chuyện này mà mất mạng.
Quả nhiên đúng như suy đoán của phu thê Tiêu Thiên Vũ, sau khi nhìn thấy
vết thương của Tiêu Mẫn, Tiêu Nhân trực tiếp chạy tới phòng của Tiêu lão gia, vừa thấy mặt Tiêu lão gia đã bắt đầu cáo trạng.
“Gia chủ,
ngươi nhất định phải làm chủ cho ta, tiện nhân Mộ Như Nguyệt kia thật
quá đáng, dám đả thương cháu gái ta, không đem nàng thiên đao vạn quả
thì không thể giải mối hận trong lòng ta, thật không biết tên ngu xuẩn
nào mang tiện nhân kia về Tiêu gia, ta mà biết được nhất định khiến hắn
chết không tử tế! Gia chủ, ta chỉ có một thỉnh cầu, giao tiện nhân Mộ
Như Nguyệt kia cho ta, hơn nữa trục xuất người mang nàng đến Tiêu gia ra khỏi gia tộc chúng ta!”
Tiêu Nhân hận nghiến răng nghiến lợi, không hề nhìn thấy sắc mặt Tiêu lão gia đang dần dần trầm xuống.
Người mang Mộ Như Nguyệt về Tiêu gia còn không phải con hắn sao?
Con hắn không phải là đệ tử dòng chính của cửu tộc Tiêu gia sao?
Lão già này đúng là to gan, chỉ là một trưởng lão chi thứ mà thôi, còn muốn trục xuất toàn bộ dòng chính ra khỏi Tiêu gia? Là ai cho lão già này ăn gan hùm mật gấu?
Tiêu lão gia tức đến sắc mặt xanh mét, hắn cố
gắng đè nén lửa giận trong lòng, nghiêm mặt nói: “Ta muốn triệu tập hội
nghị trong tộc, có một số việc cần tuyên bố, ngươi đi thông báo tất cả
trưởng lão tới phòng họp, bất kì ai cũng không được phép vắng mặt, ai
không tới trực tiếp đuổi khỏi Tiêu gia!”
Nói xong, Tiêu lão gia cũng không thèm nhìn sắc mặt Tiêu Nhân, đi thẳng ra cửa.
Tiêu Nhân nhìn bóng dáng rời đi, trong mắt xẹt qua tia ngoan độc.
Xem ra lần này Tiêu lão gia tính đứng về phía hắn, tiện nha đầu kia khó
thoát khỏi cái chết, còn có tên ngu xuẩn mang nàng vào Tiêu gia cũng khó thoát khỏi trách phạt.
Tiêu gia cao quý cỡ nào, một nữ tử ở tục giới có thể bước vào được sao?