Chỉ cần nghĩ đến Mộ Như Nguyệt, Tiêu Mẫn liền hận nghiến răng nghiến
lợi, nếu không báo được thù này cả đời nàng sẽ không thống khoái, cuối
cùng sẽ có một ngày, nàng chặt nữ nhân kia thành tám khối, lại tìm một
đám khất cái chà đạp nàng.
Đột nhiên, trong khung cảnh đầy gió, một thân ảnh chậm rãi đi tới...
Đầu tiên là một mảnh góc áo màu bạc xuất hiện trước mặt họ, sáng lóa mắt, càng phụ trợ cho khí chất tôn quý ưu nhã của hắn.
Cho dù đứng trong gió bụi, y phục màu bạc kia vẫn mới tinh không dính chút bụi bặm nào.
Nam nhân mang một chiếc mặt nạ màu bạc, lạnh băng vô tình, tuy không nhìn
rõ dung nhan hắn nhưng từ cái cằm có thể nhìn ra người này da thịt trắng trẻo.Nhưng không phải loại tái nhợt mà là màu trắng như trăng non, đẹp
khiến người khác kinh diễm.
Ánh mắt Tiêu Mẫn dần dần nhìn lên, lập tức nhìn thấy một đôi mắt màu tím, nàng không khỏi sững sờ, ánh mắt có chút si ngốc.
Nàng chưa từng thấy người nào có đôi mắt đẹp như thế.
Đôi mắt màu tím kia còn đẹp hơn đá quý, khiến người ta mê muội, không cách
nào thoát ra. Có điều, đôi mắt này đẹp thì đẹp thật nhưng lại lạnh lẽo
vô tình khiến tâm can nàng cũng run lên.
“Ngươi là ai?” Trong lòng Tiêu Nhân chấn động, cảnh giác nhìn nam nhân trước mặt.
Người tới không có ý tốt.
Nam nhân này không phải người dễ chọc...
Hơn nữa, lực lượng trên người hắn làm người ta kiêng kị, khí thế uy áp kia
khiến thân thể hắn không dám nhúc nhích, nếu nam nhân này muốn giết bọn
hắn, căn bản là dễ như trở bàn tay.
Nam nhân khẽ nâng mắt, trong
con ngươi màu tím xẹt qua một tia sát khí, môi mỏng hé mở, thanh âm rõ
ràng dễ nghe nhe vậy, lại làm người ta như tiến vào địa ngục.
“Ta tới giết các ngươi.”
Tiêu Nhân biến sắc: “Vị công tử này, chúng ta cùng ngươi không thù không oán, vì sao muốn giết chúng ta?”
Nam nhân nhấc chân, chậm rãi tiến lại gần bọn họ.
Gió nhẹ phất qua, bạc y tung bay trong gió, kèm theo đó là một cỗ áp bách
ập đến, dưới áp lực cường đại như vậy, Tiêu Nhân chỉ cảm thấy trong
không khí có một bàn tay hung hăng bóp cổ hắn, chỉ cần một ý nghĩ của
nam nhân này cũng đủ lấy mạng hắn.
Loại cảm giác này làm Tiêu Nhân sợ hãi vạn phần, muốn tránh thoát nhưng thân thể căn bản không thể cử động.
“Các ngươi khi dễ nàng”, nam nhân mang mặt nạ cho nên không nhìn thấy biểu
tình trên mặt hắn, nhưng lời nói lạnh băng không chút độ ấm, “Ta không
cho phép người khi dễ nàng tồn tại.”
Tiêu Nhân không biết "nàng"
trong miệng hắn là ai, kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Vị công tử này, có phải ngươi nhận lầm người hay không? Ta cũng không có khi dễ người nào a.”
“Quên rồi sao?” Nam nhân rốt cuộc dừng chân, nhưng mà cỗ áp bách kia vẫn
không biến mất, “Mộ Như Nguyệt, nữ nhân của ta, các ngươi khi dễ nàng,
còn muốn sống sót?”
Người khi dễ nàng, mặc kệ là ai, bất cứ giá nào cũng phải chết!
“Ngươi... ngươi là...” Tiêu Mẫn chấn động, ánh mắt khiếp sợ, “Không có khả năng!
Ngươi không thể là Quỷ Vương! Quỷ Vương căn bản không có mắt tím, chẳng
lẽ tiện nhân kia đúng như lời ta nói, lả lơi ong bướm, không tuân nữ
đức, ngoài Quỷ Vương còn có nam nhân khác?”
Ánh mắt nam nhân lạnh lẽo, vung tay lên, một lực lượng cường đại ném Tiêu Mẫn bay ra ngoài.
Thân thể Tiêu Mẫn từ trên không trung hạ xuống, hộc ra một ngụm máu tươi.