Nam Cung gia ở Nam Vực có địa vị rất cao, giống như địa vị của Tiêu
gia ở Thánh cảnh, cho nên, thế lực của Nam Cung gia cũng không kém, đặc
biệt là hai năm gần đây sau khi Nam Cung Tử Phượng biến đổi, thế lực Nam Cung gia càng tiến bộ vượt bậc.
Lúc này, trong khu rừng cách Nam
Cung gia không xa, một nam nhân ngồi trên mặt đất nhắm mắt điều tức,
trên mặt hắn đeo mặt nạ màu bạc, áo bào tím không gió tự bay, khí thế
cường đại, tôn quý.
Đột nhiên, nam nhân mở mắt ra, nhìn về phía cách đó không xa...
Thiếu nữ hoang mang rối loạn từ trong rừng cây chạy ra, máu nhiễm đỏ y phục,
sắc mặt nàng tái nhợt, vạt áo trước ngực mở rộng lộ ra da thịt tuyết
trắng.
Dung mạo thiếu nữ khuynh thành, con ngươi lạnh lẽo sắc bén, môi mỏng mê người.
Sợ là bất kì nam nhân nào nhìn thấy một hình ảnh hương diễm này đều không thể cầm lòng được...
“Nguyệt Nhi?” Nam nhân mắt tím đứng dậy, phất phất vạt áo, vừa định tiến lên,
đột nhiên, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, con ngươi tà khí nghiêm nghị
mang theo sát khí, gằn từng chữ một hỏi: “Ngươi là ai?”
Thiếu nữ thấy nam nhân muốn tiến về phía mình, trong lòng vốn đang vui vẻ, lại không ngờ chưa đi bước nào đã hỏi nàng là ai.
Nàng cho rằng mình diễn không tồi, không lộ ra chút sơ hở nào, vì sao hắn
lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ muốn thử nàng? Không sai, nhất định là thử
nàng...
“Ta là... Mộ Như Nguyệt.”
Lúc đầu thiếu nữ vốn muốn
gọi tên nam nhân, lại nghĩ Mộ Như Nguyệt căn bản không biết thân phận
hắn, cho nên nuốt lời định nói vào trong, bắt chước ngữ khí lạnh nhạt
của Mộ Như Nguyệt nói.
Nam nhân không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng bước về phía thiếu nữ.
Nhìn theo từng bước chân của hắn, tim thiếu nữ đập bùm bùm, nghĩ lập tức sẽ
thành công, chủ tử đã đáp ứng nàng, sau khi nàng thành công sẽ giúp nàng tìm mười xử nam chất lượng tốt cho nàng hưởng dụng...
Đáng tiếc,
nam nhân trước mắt này không thể hưởng, chủ tử đã nói không cho phép
cùng hắn phát sinh bất kì quan hệ gì, cho dù nắm tay cũng không cho, nam nhân như thế chỉ có thể nhìn không thể ăn, thật sự là tra tấn nàng mà.
Nhưng nàng không dám cãi lời chử tử.
Nữ nhân kia mà tức giận lên chính là cho ngươi sống không bằng chết.
Nam nhân vươn tay ra, lúc thiếu nữ nghĩ rằng nam nhân này muốn kéo nàng
qua, đột nhiên "oanh" một tiếng, một ngọn lửa màu đen trong lòng bàn tay hắn bùng cháy, bao phủ toàn bộ thân thể nàng...
“A a a!”
Bên trong ngọn lửa phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế.
Thiếu nữ cắn chặt răng, hung tợn trừng mắt nam nhân: “Làm sao ngươi phát hiện?”
Nam nhân chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, đôi mắt tím tỏa ra sát khí lạnh
lẽo: “Một người dù có ngụy trang giống cỡ nào, đôi mắt cũng sẽ không
thay đổi, ánh mắt tham lam của ngươi đã sớm bán đứng ngươi, quan trọng
hơn là... một biểu tình, một nụ cười của nàng ta đều ghi nhớ trong lòng, ta chỉ cần liếc mắt một cái đã phát hiện ngươi là giả.”
Mỗi một biểu tình, một nụ cười, ta đều ghi nhớ trong lòng...
Tim thiếu nữ đột nhiên run lên, ánh mắt xuyên qua ngọn lửa nhìn về phía nam nhân, tình cảm rốt cuộc sâu đậm cỡ nào mới có thể làm hắn nhớ kĩ từng
nét mặt, từng nụ cười của một nữ nhân ở trong lòng? Tình cảm chân thành
tha thiết như thế bất giác làm lòng người sinh ra một tia ghen ghét cùng hâm mộ.
Nam nhân đưa lưng về phía thiếu nữ, giống như lầm bầm lầu bầu lại giống như nói cho đối phương nghe.