Mộ Như Nguyệt ở Nam Cung gia tìm kiếm một lượt nhưng không tìm được Tiêu Phong, nàng trầm ngâm một lát, quay đầu nói với Viêm Tẫn: “Viêm Tẫn,
ngươi trở về Tiêu gia một chuyến, nói cho cha mẹ ta biết đại ca không có ở Nam Cung gia, còn nữa, nếu muốn ra tay với Nam Cung gia, hiện tại có
thể động thủ.”
Không có Nam Cung Tử Phượng ở đây, Nam Cung gia chỉ là cái vỏ rỗng ruột mà thôi.
Viêm Tẫn gật đầu, ánh mắt từ Mộ Như Nguyệt đảo qua Dạ Vô Trần, bất đắc dĩ
nhún vai: “Vậy bản tôn không ở đây quấy rầy phu thê các ngươi ân ái
nữa.””Viêm Tẫn!”
Gia hỏa này cũng học được cách trêu đùa người khác...
“Ha ha.” Viêm Tẫn cười to hai tiếng, tiếng cười cuồng ngạo vang khắp bầu
trời đêm, “Tiểu nha đầu, có hắn bên cạnh ngươi ta cũng yên tâm, cho nên
lần này sau khi giúp ngươi truyền lời, ta phải rời khỏi đây một thời
gian, nhưng ta sẽ nhanh trở về, ngươi phải tự bảo trọng cho tốt.”
Nói tới đây, ngữ khí của hắn có chút lưu luyến.
Lúc đầu vì muốn nhanh chóng khôi phục thực lực nên hắn mới ở lại bên cạnh
nàng, nhưng trong hơn một năm qua ở chung, thiếu nữ từng chút từng chút
nâng cao thực lực hắn đều biết rõ.
Cho nên nói, ngươi đi theo bên cạnh nàng lâu nhất là hắn.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hắn dần dần có chút bận tâm tiểu nha đầu này, cũng bắt đầu tận tâm tận lực làm việc cho nàng, không hề qua loa
có lệ như lúc đầu...
Khế ước sinh mệnh.
Có lẽ cả đời này vận mệnh bọn họ bị cột vào nhau, không cách nào phân ra...
Nhìn khuôn mặt thiếu nữ lần cuối, Viêm Tẫn quay đầu liền biến mất trong màn
đêm. Lần này rời đi, hắn muốn đến một nơi, nơi đó tương đối nguy hiểm,
nếu hắn có thể sống sót trở về, thực lực sẽ tiến bộ vượt bậc.
Tới lúc đó, cho dù Dạ Vô Trần không có ở đây, Nam Cung Tử Phượng cũng không thể uy hiếp được nàng...
“Đi thôi.” Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng xoay người, nhìn nam nhân trước mắt.
Dưới ánh trăng, đóa mạn đà la trên mặt nam nhân càng khiến dung nhan hắn
thêm tuấn mỹ tà mị, con ngươi màu tím nhu hòa xuyên qua bóng đêm nhìn về phía thiếu nữ.
Trong mắt hắn tựa như chỉ chứa được một nữ nhân này, không hề có bất cứ ai khác....
Sau khi rời khỏi Nam Cung gia, Mộ Như Nguyệt lấy đan thư ra nghiên cứu đan
dược có thể khống chế lực lượng trong cơ thể Dạ Vô Trần, không ngờ thật
sự có vật này, chỉ tiếc yêu cầu phải là đan dược đỉnh địa giai.
Hiện giờ Mộ Như Nguyệt chỉ là một đan dược sư cao cấp địa đan, còn không thể luyện chế ra đan dược đỉnh địa giai, huống chi dược liệu để luyện chế
loại đan dược này cũng rất khó tìm.
Cất đan thư đi, Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn nam nhân tuấn mỹ như thần trước mặt: “Vô Trần, ta sẽ
nhanh chóng tăng thực lực của mình lên cấp đỉnh địa giai, trong khoảng
thời gian này ngươi cố gắng khắc chế một chút.”
Dạ Vô Trần khẽ gật đầu, ánh mắt không hề dời khỏi người thiếu nữ.
“Ngày mai chúng ta sẽ đến dược tông tham gia đại hội dược tông lần này.” Nghĩ đến lời Thánh Nguyệt phu nhân dặn dò, Mộ Như Nguyệt cười khẽ, nếu đã
biết rõ thân phận Nam Cung Tử Phượng, cũng là lúc nàng đi tham gia đại
hội dược tông...
Hôm sau. Nắng sớm vừa lên.
Trong khách
điếm, Mộ Như Nguyệt ngơ ngác nhìn Dạ Vô Trần đứng trước mặt, đáy mắt
hiện lên một tia kinh diễm.Nàng chưa từng nghĩ tới một nam nhân trang
điểm thành bộ dáng nữ nhân sẽ đẹp như vậy.
Đặc biệt là đồ án hoa
mạn đà la trên mặt trái khiến hắn càng thêm tà mị, tôn quý, người này dù đi đến đâu cũng sẽ hấp dẫn vô số ánh mắt dõi theo...
Bất quá chiều cao của hắn không thích hợp giả làm nữ tử, Mộ Như Nguyệt đứng bên cạnh thấp hơn hắn nửa cái đầu.