Tần Dật cầm kiếm chặt đứt một đầu ngân lang, máu tươi văng ra làm y phục hắn toàn bộ nhuộm thành màu đỏ.
Đột nhiên một ngân lang nhắm về phía hắn, cho dù Tần Dật nhanh tay lẹ mắt
cũng bị nó cắn vào bả vai. Chịu đựng đau đớn kịch liệt, Tần Dật nhấc
chân hung hăng đạp qua, đâm một kiếm vào mắt ngân lang.
“Biểu
ca!” Kỷ Thủy Nhu sợ tới mức hoa dung thất sắc, nhiều lần kinh hách khiến thân thể nàng bắt đầu lung lay, nếu không nhờ người phía sau chống đỡ,
phỏng chừng nàng đã ngất đi rồi.
“Thiếu gia.” Trương thúc chạy
đến bên cạnh Tần Dật, chặn một ngân lang vừa phi tới, những ngân lang đó dường như biết hắn lợi hại, bỏ đi tìm người khác.
Đối với ngân lang, mấy người bọn họ bất quá chỉ là đồ ăn thôi...
Nhưng mà Mộ Như Nguyệt cùng Dạ Vô Trần đứng ở giữa chiến trường mà không có
ma thú nào tập kích bọn họ, cảnh tượng quái dị như vậy hiện giờ không có ai nhìn thấy, nếu không chắc chắn sẽ cân nhắc lại thực lực của hai
người một phen.
“Trương thúc, ngân lang quá nhiều, nhanh chóng
nghĩ biện pháp, nếu không toàn bộ người Tần gia sẽ bị diệt ở đây!” Khuôn mặt tuấn tú của Tần Dật dính đầy máu tươi, hắn quay đầu nhìn về phía
Trương thúc, khẽ nhăn mày.
Trương thúc cười khổ một tiếng: “Thiếu gia, hẳn là chúng ta nên cảm thấy may mắn vì ngân lang vương kia không
ra tay, nếu không chúng ta cũng không chống đỡ được, nhưng nếu không
phải vì biểu tiểu thư chúng ta cũng không cần mạo hiểm tới sơn mạch ma
thú này.”
“Trương thúc, đừng nói vậy, Nhu Nhi là biểu muội của ta, chỉ cần có cơ hội, ta đều sẽ cố giúp nàng mạnh khỏe lại...”
Ánh mắt Tần Dật kiên định, sáng quắc như vậy.
Hắn cũng không phải thật thích Kỷ Thủy Nhu, nhưng quan hệ huyết mạch không
thể bỏ, Nhu Nhi là nữ nhi duy nhất dì nhỏ lưu lại, bất luận thế nào hắn
cũng phải làm cho nàng được sống như người bình thường.
Trương
thúc bất đắc dĩ thở dài, lúc trước mẹ ruột của biểu tiểu thư đã cứu mạng thiếu gia, cho nên thiếu gia mới đối xử tốt với biểu tiểu thư như vậy,
đáng tiếc thân thể biểu tiểu thư không tốt, căn bản là ăn dược mà
lớn...Từ đầu đến cuối, ngân lang vương không hề có động tác gì, đôi mắt
thị huyết đánh giá những con người trước mắt, ngay cả khi những tiểu đệ
của nó bị chặt đầu, cũng chưa hề động.
Đột nhiên, ngân lang vương vốn đang đứng yên dưới tàng cây rốt cuộc có động tác...
Mục tiêu của nó không phải Trương thúc cấp tám, cũng không phải Tần Dật đã
chặt không ít đầu lang, càng không phải bệnh mỹ nhân Kỷ Thủy Nhu, mà là
Mộ Như Nguyệt nãy giờ vẫn chưa xuất thủ.
Trong mắt nó, nữ nhân
này rất nguy hiểm, nhưng hương vị lại mê chết người, nó đã rất lâu không được nếm thịt người mỹ vị như vậy...
Lúc Tần Dật quay đầu liền nhìn thấy ngân lang vương đánh về phía Mộ Như Nguyệt, lập tức thất kinh.
Những người khác cũng thấy được một màn này, đáy mắt có chút không đành lòng, ngay cả Trương thúc cũng không phải là đối thủ của ngân lang vương,
phỏng chừng thiếu nữ này sẽ bị ngân lang vương gặm đến xương cốt cũng
không còn.
Tuy Kỷ Thủy Nhu ghét Mộ Như Nguyệt nhưng bản tính của
nàng không xấu, chỉ không muốn biểu ca nhìn nữ nhân này mà thôi, cũng
không đến mức hận chết thiếu nữ này.
Cho nên, lúc này trong lòng
nàng thật ra không có chút vui sướng khi người gặp họa nào, mà cũng
giống những người đó không đành lòng nhìn cảnh này.
Đúng lúc ngân lang vương phóng về phía Mộ Như Nguyệt, bước chân nàng bắt đầu động...
Chỉ một bước chân nhỏ, ngân lang vương đã cảm nhận được một cỗ khí thế áp
bách ập đến, Mộ Như Nguyệt không hề che giấu thực lực nữa, một thân khí
thế khuếch tán ra...