Mộ Như Nguyệt nhướng mày, không nói lời nào, chỉ chờ Vô Ngu giải thích
tiếp.Vô Ngu thở dài nói: “Dược tông ở Thánh cảnh là một phân tông của
Dược tông ở Trung Châu, đương nhiên có lệnh bài của Dược tông Trung
Châu, nếu như có thể chữa hết bệnh cho thiếu tông chủ thì sẽ có lệnh bài tiến vào Trung Châu.”
Không thể không nói, lời Vô Ngu nói làm Mộ Như Nguyệt động tâm.
Nàng muốn đột phá đến cấp đỉnh thiên phú còn cần không ít thời gian, hơn nữa cường giả thiên phú quá ít, không có kẻ địch cường đại, nàng không thể
nhanh chóng đột phá.
Hiện tại, biện pháp duy nhất là đến Trung Châu.
Huống chi, nàng muốn gặp Bạch Trạch thì nhất định phải đến nơi đó...
“Cho nên, nha đầu ngươi nhìn thấy không, lần này có không ít đan dược sư
cường đại tới đây, điều kiện trong Thánh cảnh tốt hơn chúng ta bên ngoài rất nhiều, ngay cả phàm giai sơ cấp cũng có mấy người, tỷ như lão nhân
áo xám lúc nãy cũng giống ta, đều là đan dược sư phàm giai sơ cấp.”
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, hơi nghi hoặc hỏi: “Vì sao không có đan dược sư phàm giai trung cấp?”
“Ha ha, nha đầu, người cho rằng đan dược sư phàm giai trung cấp dễ làm như
vậy sao? Loại cấp bậc này cũng chỉ có ở Trung Châu mới có, cho dù ở
Thánh cảnh cao nhất cũng chỉ là phàm giai sơ cấp thôi, đúng rồi, nha
đầu, ta quên hỏi ngươi hiện tại là cấp bậc gì rồi.”
Vô Ngu quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, tò mò cười cười.
Mộ Như Nguyệt nhìn hắn một cái: “Ngươi muốn nói đến thực lực hay là trình độ luyện đan?”
“Cả hai.”
“Nga”, Mộ Như Nguyệt nhún vai, “Thực lực thì mới bước vào ngụy thiên phú, còn luyện đan hiện tại là địa giai cao cấp...”
Ở thánh linh trì tu luyện nửa năm, thực lực của nàng đã tiến bộ vượt bậc.
Bất quá đạt tới cấp bậc này rồi, vào thánh linh trì sẽ không có hiệu quả nữa.
Mộ Như Nguyệt cũng không ngờ nơi đó sẽ giúp thực lực nàng tăng nhanh đến
vậy, khó trách Tiêu gia nhiều cường giả, vốn dĩ phải mất mấy năm mới đạt trình độ này, nhưng vào đó chỉ mất nửa năm.
Nếu như thành viên chiến đội Thí Thiên có thể vào thánh linh trì tu luyện có lẽ sẽ nhanh chóng đạt tới cấp bậc này...
Khuôn mặt già nua của Vô Ngu cứng lại rồi.
May là thanh âm bọn họ nói chuyện không lớn, nếu những người khác mà nghe
được phỏng chừng sẽ cho rằng Mộ Như Nguyệt nói khoác, chưa nói đến thực
lực ngụy thiên phú, trình độ địa giai cao cấp đan dược sư ở độ tuổi này
có thể đạt tới sao?
Vô Ngu hung hăng hít hà một hơi, cảm giác có chút mất mát.
Đồ đệ trở nên cường đại như vậy, hắn cảm thấy sư phụ như mình chẳng có tác dụng gì...
Có lẽ là biết được suy nghĩ trong lòng hắn, Mộ Như Nguyệt cười cười: “Sư
phụ, cái địa phương nho nhỏ này không trói buộc được ta, ta muốn đến một nơi rộng lớn hơn, hiện tại thứ mà ta theo đuổi không phải là thành tựu, trước khi chưa đi tới đỉnh cao, ta sẽ không dừng chân, mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu gian khó, dù có phải vượt mọi chông gai mở một
đường máu, ta cũng sẽ tự mình bước lên cái vị trí kia, nhưng dù sau này
có thế nào, một ngày là sư phụ cả đời là sư phụ, ngươi vĩnh viễn là sư
phụ ta.”Nàng không quên lúc mình mới bước vào dị thế, rất mơ hồ với việc tu luyện, nếu không phải gặp được Vô Ngu, được hắn chỉ dạy, nàng cũng
sẽ không tu luyện thuận lợi như vậy.
Cho nên, dù ngày sau có thế nào cũng sẽ không quên sư phụ ban đầu đã dạy dỗ mình.
“Một ngày là sư phụ cả đời là sư phụ, ha ha, nha đầu, có lẽ cả đời này may
mắn lớn nhất của ta chính là thu được một đồ nhi bảo bối như ngươi.”
Vô Ngu thở dài, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ vui mừng.