"Các vị, hoan nghênh các ngươi tới tham gia đại hội dược tông lần này", Mộ Dung Thiên tiến lên trên quảng trường, ánh mắt uy nghiêm đảo qua đám đông phía dưới, khẽ cười nói, "Hiện tại ta sẽ để thiếu tông chủ ra gặp mặt các ngươi."
Vừa dứt lời, một thân ảnh tuyệt thế đập vào mắt mọi người...
Trong nháy mắt, mọi người đều ngừng hô hấp, ánh mắt nhìn theo thân ảnh kia, giờ phút này, bọn họ phảng phất như nhìn thấy thần tiên...
Trên đời này lại có nam nhân đẹp đến mức này.
Lúc hắn đi qua trước mặt, tất cả mọi người đều ngửi thấy một mùi hương thấm vào ruột gan, đáy lòng như có hàng vạn đóa hoa đào nở rộ.
Mộ Như Nguyệt không chỉ gặp được một nam tử như thần tiên, Bạch Trạch cũng đẹp như trích tiên nhưng Bạch Trạch đẹp ưu thương mà ôn nhu, nam nhân này lại có khí chất thanh lãnh.
Loại khí chất này từ bên trong phát ra, càng thêm kinh tâm động phách.
Nhưng có lẽ vì bệnh tật, dung nhan nam tử hơi trắng bệch, nhưng không hề ảnh hưởng đến cảm giác kinh diễm mà hắn mang lại, dung nhan hoàn mỹ không tỳ vết tựa như kiệt tác ưu tú của Chúa sáng thế.
Nhưng vì Mộ Như Nguyệt thường xuyên đối mặt với dung nhan mê hoặc lòng người của Dạ Vô Trần, cho nên nàng không có phản ứng gì quá lớn, cũng không giống như những nữ nhân khác dùng ánh mắt si ngốc nhìn nam nhân này.
"Thanh Nhi", Mộ Dung Thiên vội vàng tiến lên đón, khẽ cười nói, "Ngươi đã đến rồi?"
Mộ Dung Thanh Sơ nhàn nhạt gật đầu, lúc tầm mắt đảo qua Mộ Như Nguyệt có ngừng lại một chút. Không biết vì sao, Mộ Như Nguyệt cảm thấy cái liếc mắt đó có gì đó làm người ta xem không hiểu.
"Có thể bắt đầu rồi." Nam nhân nhẹ nhàng mở miệng.
Nghe thanh âm của hắn, mọi người như gặp được cơn mưa trong rừng trúc, nước suối chảy róc rách, còn có chim hoàng oanh trên cây... Thanh âm êm tai như thế bất giác khiến người ta trầm mê, không thể kiềm chế.
Mộ Dung Thiên khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía mọi người, nói: "Các vị có ai nhìn ta bệnh tình của thiếu tông chủ không?"Sau khi nghe câu nói của Mộ Dung Thiên, mọi người đều trầm mặc.
Nói thật, bọn họ đều cảm nhận được sinh lực mỏng manh của Mộ Dung Thanh Sơ, đại khái chỉ sống được hai ba năm nữa, nhưng lại không biết hắn rốt cuộc bị bệnh gì.
Tuy Mộ Dung Thiên sớm biết sẽ như vậy nhưng vẫn nhịn không được trầm xuống: "Ta có thể cho các ngươi nửa tháng cân nhắc biện pháp, trong thời gian này, thiếu tông chủ sẽ phối hợp với yêu cầu của các ngươi, nếu có người tìm ra biện pháp trị liệu, dược tông sẽ không bạc đãi các ngươi."
So với Mộ Dung Thiên thất vọng, Mộ Dung Thanh Sơ thật ra không có biểu tình gì, ánh mắt thanh lãnh chưa từng có một chút gợn sóng, dung nhan tuấn mỹ như thần tiên.
Mộ Như Nguyệt nhìn về phía nam nhân trên quảng trường, ánh mắt hơi lập lòe vài cái.
Mấy ngày nay vì muốn đột phá đỉnh địa giai, nàng cố ý xem lại đan thư một lần, trong đan thư trùng hợp có ghi lại một số phương pháp trị các loại nghi nan tạp chứng, cho nên vừa liếc mắt một cái nàng đã biết tình trạng thân thể của nam nhân này.
Trong đan thư có ghi, một viên đan được đỉnh địa giai có thể trị liệu được thân thể hắn.
Chỉ tiếc nàng còn chưa đột phá đến đỉnh địa giai.
"Nửa tháng?" Mộ Như Nguyệt khẽ rũ mắt, nở nụ cười, lẩm bẩm, "Nửa tháng, vậy là đủ rồi."
Trong vòng nửa tháng này, nàng sẽ đạt đến trình độ đỉnh địa giai.
Bất luận là vì Dạ Vô Trần hay vì lệnh bài tiến vào Trung Châu...