Dạ Vô Trần vốn định tìm một chỗ phóng lực lượng này ra, nhưng đúng lúc này, cách đó không xa có đoàn người đi về hướng bên này, dung nhan tà mị đột nhiên biến sắc.
Dẫn đầu là lão giả áo xám Diệp Khâu, bên cạnh hắn là một nam nhân anh tuấn khoảng hai mươi tuổi, ánh mắt ngạo mạn, tựa hồ cũng không để Dạ Vô Trần canh gác ngoài cửa vào mắt...
Mấy thanh niên nam nữ đệ tử dược tông đi theo phía sau bọn họ, thỉnh thoảng vuốt mông ngựa (nịnh hót), Diệp Khâu cùng nam nhân kia rất hưởng thụ, vẻ mặt tươi cười.
"Sư phụ, ta không nghĩ rằng với thực lực của ta còn phải đi tham khảo một trung cấp nhân giai." Nam nhân cong khóe môi, nở nụ cười châm chọc.Ánh mắt hắn đảo qua căn nhà gỗ mục nát, vẻ mặt trào phúng.
"Phó Lâm, nha đầu kia dù sao cũng là đồ nhi của Vô Ngu, đương nhiên chúng ta phải tới chào hỏi một chút, thực lực của ngươi hiện tại đã là địa giai cao cấp rồi, cũng có thể chỉ bảo nàng một chút."
Diệp Khâu kiêu ngạo nở nụ cười.
Đương nhiên là hắn gạt lão nhân Vô Ngu kia, muốn đến ra oai phủ đầu với đồ nhi hắn một lần.
Một đan dược sư trung cấp nhân giai nho nhỏ mà thôi, còn không đáng cho hắn để vào mắt, ai bảo nhiều năm trước lão Vô Ngu kia đắc tội hắn, thực lực của hắn cùng lão gia hỏa kia không sai biệt lắm, đương nhiên không thể làm gì hắn.
Cho nên lần này muốn lấy đồ đệ hắn ra khai đao, làm đồ nhi hắn biết rõ cái gì mới gọi là thiên tài.
Nói dễ nghe là chỉ bảo, nói khó nghe chính là vũ nhục nàng một chút, 17 tuổi mà còn là trung cấp nhân giai, đây không phải thiên tư ngu dốt là gì?
Nhìn đồ đệ mình, Diệp Khâu cười đắc ý.
Đồ đệ của lão nhân Vô Ngu kia chắc chắn bại bởi đồ đệ hắn...
"Kêu nha đầu Mộ Như Nguyệt kia ra đây, người quen của sư phụ nàng muốn gặp." Diệp Khâu đi đến trước cửa, quét mắt về phía Dạ Vô Trần, nhíu mày nói.
Dạ Vô Trần gắt gao ấn ấn đầu mình, lực lượng trong cơ thể đấu đá lung tung làm hắn khó có thể chịu được, nhưng hắn cũng hiểu rõ lúc này nhất định phải nhịn xuống.
Ngẩng đầu nhìn mấy người trước mặt, sắc mặt Dạ Vô Trần âm lãnh: "Cút ngay!"
"Ngươi nói cái gì?" Sắc mặt Diệp Khâu trầm xuống, "Lập tức kêu nha đầu kia ra, lão phu là người quen của sư phụ nàng, cũng là trưởng bối của nàng, nàng trốn trong phòng không gặp là có ý gì?"
Dạ Vô Trần khẽ nheo mắt, đáy mắt âm lãnh: "Cút!"
Lúc này hắn chỉ nói một chữ.
Chính là một chữ này vừa nói ra, Diệp Khâu cảm giác được một cỗ áp bách ập đến, suýt chút nữa làm hắn không thể thở dốc, hắn kinh ngạc nhìn nam nhân tướng mạo bình thường mà khí chất lại tà mị, tôn quý này.
"Không tốt!"
Dạ Vô Trần nắm chặt nắm tay, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hắn hiện tại yếu ớt như đứa trẻ sơ sinh.
Bình thường hắn căn bản không thể áp chế cỗ lực lượng này.
Cho nên hiện tại có thể áp chế thời gian dài như vậy, ngay cả bản thân Dạ Vô Trần cũng có chút kinh ngạc, nhưng hắn hiểu rõ, cho dù chết ở chỗ này cũng không thể để lực lượng này đả thương thiếu nữ phía sau.
Có lẽ bởi vì phần tín niệm này mới làm hắn nhịn xuống được.
Mà bởi vì lực lượng không bộc phát được nên chỉ có thể ở trong cơ thể hắn đấu đá lung tung.
Nhưng mà, hắn lại không thể rời khỏi đây, phải thủ hộ trước cửa...
Dạ Vô Trần nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra là một mảnh âm trầm: "Ta không muốn nói lại lần thứ tư, cút!"