"Ta chỉ nghe thấy động tĩnh bên này cho nên đến xem thôi", Lão giả cười cười, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, tò mò hỏi, "Tiểu nha đầu, ngươi có thể nói cho ta biết đan dược ngươi vừa luyện chế tên gì không?"
Mộ Như Nguyệt nhìn lão giả lôi thôi lếch thếch trước mắt, nói: "Tử kim đan."
Tử kim đan?Ánh mắt đan tôn giả sáng rực lên, hắn luôn luôn hứng thú với đan dược mà mình chưa nghe qua.
"Nha đầu, ngươi là một đan dược sư đỉnh địa giai?"
Đan dược sư đỉnh địa giai ở đại lục này không chỉ có một, nhưng nếu mười bảy tuổi đã đạt trình độ này? Có người còn cảm thấy bình thường sao?
Mọi người căng thẳng, không chớp mắt nhìn thiếu nữ.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, thiếu nữ khẽ gật đầu.
Xôn xao!
Trong nháy mắt, đám người bạo động, tất cả đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm gương mặt trẻ tuổi kia.
"Đan dược sư đỉnh địa giai, nàng hiển nhiên là đan dược sư đỉnh địa giai..."
Buồn cười là bọn họ còn nghĩ nàng chỉ là một đan dược sư trung cấp nhân giai.
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Vô Ngu.
Trong mắt bọn họ, nhất định là lão gia hỏa này bảo Mộ Như Nguyệt giả heo ăn thịt hổ, cố ý làm như vậy, dựa theo tính cách già mà không đứng đắn của hắn cũng không phải là không có khả năng.
Vô Ngu cười ha hả vài tiếng, thản nhiên tự đắc tiếp nhận ánh mắt của những người này.
Không phải bọn họ khinh thường đồ nhi của mình sao? Thế nào? Hiện tại trợn tròn mắt đi? Để cho những người này có thêm kiến thức, không phải ai cũng ngu ngốc thích khoe khoang thực lực, làm như mình lợi hại lắm.
Thật ra cũng chỉ thế mà thôi...
"Nha đầu này, thời gian trước còn nói với ta ngươi là cao cấp địa giai, nháy mắt liền biến thành đỉnh địa giai, thật là làm sư phụ cảm thấy hổ thẹn, có lẽ không bao lâu nữa ta sẽ bị ngươi vượt qua."
Vô Ngu có chút cảm thán, càng tự hào nhiều hơn, ai bảo nha đầu này là đồ nhi bảo bối của hắn?
Lúc này đan tôn giả đã hoàn toàn thừa nhận kinh hỉ mà Mộ Như Nguyệt mang lại, hai mắt sáng lên nhìn nàng: Tiểu gia hỏa, ngươi có hứng thú làm đệ tử ta không?"
Thiên tài đỉnh địa giai, chậc chậc, trình độ của tiểu gia hỏa này không tồi, người ở Trung Châu có thể so được với nàng cũng rất ít.
"Đan tôn giả, ngươi biết cái gì tới trước được trước không? Như Nguyệt nha đầu là đồ nhi của ta, ngươi ở trước mặt ta đoạt đồ nhi của ta, có phải da mặt quá dày không?"
Vô Ngu vừa nghe nói lão nhân này muốn Mộ Như Nguyệt bái hắn làm thầy, lập tức xù lông, hiện tại hắn cũng không quan tâm có phải đan tôn giả hay không, muốn cướp đồ đệ bảo bối của hắn, đúng là mơ mộng hảo huyền.
Đan tôn giả cũng không thèm nhìn Vô Ngu, nhướng mày nhìn Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn đan tôn giả, có nên nói tên Thánh Nguyệt phu nhân ra không, trầm ngâm nửa ngày, nàng nhàn nhạt mở miệng: "Ta họ Tiêu, Tiêu Như Nguyệt là một cái tên khác của ta."
Trong gia phả Tiêu gia, đây xác thật là tên nàng, mà khi còn ở Trung Hoa nàng tên Mộ Như Nguyệt, cho nên khi hành tẩu bên ngoài vẫn quen dùng cái tên này."Tiêu?" sắc mặt đan tôn giả hơi cứng đờ, "Ngươi là người Tiêu gia?"
Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy, ta là chính nữ Tiêu gia."
Chính nữ Tiêu gia, cũng chỉ có một hệ của Tiêu Thiên Vũ cùng Thánh Nguyệt phu nhân...
"Ngươi... ngươi là nữ nhi của nha đầu Ngọc Nhi? Khó trách nhìn có chút quen thuộc, xem ra quả thực không thể nhận ngươi làm đồ đệ."
Tâm tình đan tôn giả trở nên kích động, không ngờ nữ nhi của Ngọc Nhi lại đến dược tông, có phải Ngọc Nhi bảo nàng đến đây không? Mấy năm này, Ngọc Nhi đã hết giận rồi?