"Ngươi đang nói vớ vẩn cái gì?" Diệp Khâu nắm chặt nắm đấm, thân thể vì phẫn nộ đến run rẩy, "Ta thừa nhận thiên phú của ngươi rất mạnh nhưng đừng tưởng rằng như vậy đã là vô địch, còn có rất nhiều đan dược sư cường đại hơn ngươi, bọn họ không làm được, sao ngươi có thể làm?"
Mộ Như Nguyệt cũng không thèm nhìn Diệp Khâu, ánh mắt dời về phía đan tôn giả.
Đan tôn giả trầm ngâm nửa ngày, nhẹ nhàng gật đầu: "Ta tin tưởng nha đầu này."
Nữ nhi của Ngọc Nhi, làm sao hắn có thể không tin?
Đan tôn giả đè nén kích động trong lòng, làm lơ ánh mắt mọi người, nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, cười ha hả: "Nha đầu, ngươi cứ coi dược tông như nhà mình, nếu ai dám khi dễ ngươi, tông chủ không làm chủ được thì cứ tới tìm ta, tuy lão nhân hơi lớn tuổi chút, chân cẳng cũng không nhanh nhẹn như xưa nhưng năng lực bảo hộ đồ tử, đồ tôn vẫn phải có."
Có một câu này của đan tôn giả, nha đầu này có đi ngang ở dược tông cũng không có ai dám nói gì.
Sắc mặt Diệp Khâu đại biến, phẫn nộ nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.
Chờ đến khi nha đầu này trị liệu cho thiếu tông chủ thất bại, để xem đan tôn giả còn giúp nàng như vậy không?
Buồn cười là hiện giờ Diệp Khâu hoàn toàn nghĩ rằng đan tôn giả đối đãi với nàng đặc biệt như vậy là vì câu nói kia, không hề biết đồ nhi mà năm đó đan tôn giả thương yêu nhất là mẫu thân nàng...
Đám người dần tản đi, Vô Ngu không rời đi mà đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt, bất đắc dĩ cười nói: "Nha đầu này, gây ra phong ba quá lớn, nhưng mà không biết tại sao đan tôn giả nói không thu ngươi làm đồ đệ."
Mộ Như Nguyệt nhìn đám người đang rời đi, lại nhìn sang khuôn mặt già nua của Vô Ngu, nhún vai: "Bởi vì nương là đệ tử của hắn, tính ra, ta nên gọi hắn một tiếng sư tôn."
Vô Ngu sửng sốt một chút, ha ha cười hai tiếng: "Cũng không tồi, thực lực lão gia hỏa kia rất mạnh, trình độ đan dược cũng rất mạnh, tuy ta không biết hắn rốt cuộc ở cấp bậc nào nhưng tóm lại là mạnh hơn ta."
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt có chút nghi hoặc: "Không phải ngươi nói người cường đại nhất ở đây là phàm giai sơ cấp sao?"
Vô Ngu trắng mắt liếc nàng một cái: "Đúng là ta đã nói như vậy, vấn đề là lão gia hỏa không phải người ở nơi này, hắn đến từ Trung Châu, đại diện cho dược tông lập phân tông ở đây, cho nên hắn là người Trung Châu, cái danh hiệu đan tôn giả này cũng xuất phát từ Trung Châu, danh hiệu tôn giả này không phải đại biểu cho sự cấp bậc, tỷ như nói, ở chỗ chúng ta sẽ xưng hô người cường đại hơn mình là đại sư, còn ở nơi đó xưng là tôn giả, biểu đạt sư tôn kính đối với cường giả, ta nói thế người hiểu chưa?""Trung Châu? Sư phụ, ngươi rất hiểu biết về Trung Châu?" Mộ Như Nguyệt chớp chớp mắt hỏi.
"Ha ha, dù vi sư chưa từng đến Trung Châu nhưng người ở địa vị như ta vẫn hiểu biết một chút, tỷ như Tử Hoàng cùng Nguyệt Tôn tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử Trung Châu."
Tim Mộ Như Nguyệt đột nhiên nảy lên, nàng đã nghe qua hai cái tên này rất nhiều lần từ miệng Nam Cung Tử Phượng.
"Sư phụ có thể nói cho ta biết một chút chuyện Tử Hoàng và Nguyệt tôn không?"
"Thật ra ta cũng không rõ ràng lắm, Nguyệt tôn là tôn xưng, Tử Hoàng cũng vậy, tuy hắn được xưng là Tử Hoàng nhưng không phải là Hoàng đế, hình như bởi vì tên hắn là Tử Hoàng cho nên mới có tôn xưng này, còn Nguyệt tôn là ai ta cũng không biết, hai người này là một đôi thần tiên quyến lữ ở Trung Châu, thiên phú cường đại, năng lực trác tuyệt, lại tâm đầu ý hợp, không biết đã tiện sát bao nhiêu si nam oán nữ, quan trọng nhất chính là Nguyệt tôn là đan dược sư duy nhất ở Trung Châu có trình độ thần giai, đáng tiếc ngàn năm trước cả hai bọn họ đều đã chết...."